Người đàn ông xấu xí lạnh mặt nói: “Thằng nhãi này chán sống rồi hả!”
Nói rồi, hắn giơ tay đẩy Ngô Bình. Cú đẩy của hắn trông có vẻ vụng về, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người, nếu Ngô Bình không có thực lực mạnh thì đã bị hắn đẩy cho ngã sõng soài rồi.
Thấy bị mình đẩy mà Ngô Bình vẫn ngồi yên, hắn ngẩn ra rồi lại đẩy tiếp phát nữa.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến!”, anh phất ống tay áo, người đàn ông xấu xí đã bị hất bay, sau đó ngã xuống một chiếc bàn ở phía xa, tạo ra tiếng động lớn.
Advertisement
Lập tức có các thị vệ chạy tới rồi trầm giọng nói: “Đây là yến tiệc của hoàng cung, không được gây rối”.
Không ngờ, tên đàn ông xấu xí kia vẫn hống hách nói: “Bổn thế tử muốn đánh nhau đấy thì sao nào? Có tin tao giết Hoàng đế của chúng mày luôn không?”
Các thị vệ nhăn mặt, đương nhiên họ biết hắn là ai, nhưng họ không thể động vào người này được nên đành đứng sang một bên, không nói gì nữa.
Advertisement
Tên đó đứng dậy rồi chỉ vào mặt Ngô Bình mà cười chế nhạo: “Thằng kia, mày dám đánh tao thì tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Không chỉ mày đâu, mà người nhà và bạn bè của mày cũng chịu chung số phận”.
Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, tên này ở đâu ra thế?”
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, hắn là con trai trưởng của đại tướng quân Quách Huân trấn thủ ở dãy núi Điển Vân, hắn tên là Quách Chấn”.
Ngô Bình cao giọng nói: “Quách Chấn, bổn vương gia đang bực mình, mau qua đây dập đầu tạ lỗi, không thì bổn vương gia sẽ thay bố anh dạy cho anh một bài học nhớ đời đấy”.
Quách Chấn nổi giận: “Vương gia cái con khỉ, trước mặt bổn thế tử thì mày chỉ là thứ rác rưởi thôi! Chịu chết đi!”
Tên này rất vô pháp vô thiên, hắn tung một kiếm phù ra tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình chộp tay bắt lấy kiếm phù ấy rồi bóp nát.
Quách Chấn ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình có thể làm được như vậy.
Sau đó, anh tung một kiếm quang về phía Quách Chấn, đường kiếm loé lên, tên thế tử kia đã bị chém đứt lìa đầu.
“Giết người rồi!”, có người sợ hãi hô lên.
“Người chết là con trai của Quách Huân, phiền rồi đây”.
Hiện trường rất hỗn loạn, có người khuyên Ngô Bình: "Ngô Vương, mau đi đi, một khi Quách Huân đến nhất định sẽ giết người!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Yến tiệc còn chưa bắt đầu, sao bổn vương có thể rời đi? Ông ta tới thì cứ tới đi. Ông ta không biết dạy con, ta sẽ dạy cho ông ta một bài học".
Nghe anh nói như vậy, người khuyên cũng không dám nói nữa, nhanh chóng tránh ra xa.
Lam Hân Nguyệt không lo lắng, cô ấy biết rõ sức mạnh và khả năng của Ngô Bình hơn những người khác.
"Chồng à, Quách Huân là một trong tứ đại tướng quân của hoàng triều Hắc Thủy, ông ta đã cống hiến rất nhiều trong việc hoàng triều Hắc Thủy có thể trấn thủ phương bắc, đương nhiên ông ta cũng tiêu không ít tiền, gần một nửa chi phí quân sự của hoàng triều đã được chi cho Thiên Lang Quân của Quách Huân".
Ngô Bình: "Nếu anh giết Quách Huân thì hoàng đế sẽ thế nào?"
Lam Hân Nguyệt: "Hoàng đế sẽ giết anh, sau đó nhân cơ hội giành lại quyền kiểm soát Thiên Lang Quân".
Ngô Bội: "Vậy nếu Quách Huân thông minh, ông ta sẽ không dây dưa với anh".
Lam Hân Nguyệt: "Điều đó dựa vào sức mạnh của anh. Nếu sức mạnh của anh tầm thường, Quách Huân sẽ giết anh không chút do dự".
Danh Sách Chương: