Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3717

“Nhóc, cậu múa thương trông đẹp đấy, nhưng vô dụng thôi, thương thuật không đơn giản thế đâu”, nói rồi, ông ta cầm thương lên rồi chĩa mũi thương về phía cậu thiếu niên.

Cây thương của cậu thiếu niên hơi ngắn và nhẹ, nhưng cậu không hề lo sợ, vì khi cậu cầm thương đã thấy rất tự tin, thậm chí cậu tin chắc mình có thể hạ Liễu Ngũ bằng một đường thương.

Nhưng đây chỉ là tỉ thí nên không được giết người, vì thế cậu lùi lại một bước rồi nói: “Mời!”

Cây thương trong tay Liễu Ngũ rung lên như một con rắn độc bò ra khỏi hang động rồi đâm về phía ngực của cậu thiếu niên.

Ngay khi ông ta tung chiêu, cậu thiếu niên đã cất bước rồi xuất thương, một nút áo của Liễu Ngũ đã bay mất.

Nút áo này làm bằng đồng nhưng mũi thương vừa chạm vào thì nó đã vỡ nát, Liễu Ngũ hét lên rồi lùi lại.

Cây thương của ông ta rơi xuống đất, ông ta cúi xuống nhìn ngực của mình, chiếc áo mất cúc nên phanh ra, để lộ một vết màu đỏ máu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Liễu Ngũ không đỡ nổi một chiêu của cậu thiếu niên.

Liễu Ngũ ngẩn ra một lúc rồi hành lễ với cậu thiếu niên: “Cảm ơn cậu đã nương tay”.

Ông ta biết rõ, chỉ cần cậu thiếu niên mạnh tay hơn một chút thì mình đã chết rồi.

Cậu thiếu niên gật đầu: “Thương của ông thiếu linh hồn”.

Liễu Ngũ: “Thiếu linh hồn ư? Ý cậu là thương ý à?”

Cậu thiếu niên: “Đại khái thế”.

Cậu thu thương lại rồi hất nó lên giá để vũ khí.

Hồng Cương vui mừng nói: “Tốt, từ nay trở đi, tiêu cục chúng ta lại có thêm một cao thủ rồi”.

Cậu thiếu niên không luyện thương nữa mà chuyển sang luyện quyền, quyền pháp của cậu trông thì đơn giản nhưng từng chiêu thức đều ẩn chứa điều kỳ diệu. Mỗi khi cậu luyện chiêu nào, sức mạnh của đất trời cũng tiến vào cơ thể cậu.

Tới giờ cơm chiều, cậu thiếu niên lại ăn đến ăn, kết quả còn ăn nhiều hơn trước đó.

Cậu ăn xong thì trời cũng tối, Hồng Chiến xếp cho cậu phòng nghỉ. Căn phòng khá rộng, có nhà tắm, ngoài giường ra còn có bàn ghế. Đãi ngộ này vốn dành cho tiêu sư, nhưng vì cậu thiếu niên có thực lực mạnh nên Hồng Chiến mới ưu ái cho ở trong phòng này.

Buổi tối, cậu thiếu niên quay về phòng tiếp tục tu luyện. Lần này, cậu nhanh chóng tu luyện ra thần niệm và đạt đến giai đoạn luyện thần.

Sau khi có thần niệm, cậu đã tu luyện thần tốc. Khi trời sáng thì cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.

Chính cậu cũng ngạc nhiên với tốc độ tu hành của mình nên lẩm bẩm: “Lẽ nào tu vi của mình không biến mất, mà đang dần hồi phục?”

Ăn sáng xong, Hồng Cường nhìn thấy cậu thiếu niên mà cũng phải giật bắn mình rồi hỏi: “Cậu em, cậu… đột phá rồi à?”

Nhân Tiên có nguyên thần nên khí chất sẽ khác hẳn người bình thường. Hồng Cương cũng là cao thủ của tiêu cục, nhưng cũng mới có cảnh giới Nhân Tiên trung kỳ thôi, vì thế có thể cảm nhận được sự áp bách toả ra từ cậu thiếu niên này.

Cậu thiếu niên cười nói: “Tối qua, tôi mới tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.

Hồng Cương gật đầu: “Cậu siêu thật đấy!”

Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thái Nhất Giáo – một trong ba giáo phái lớn của Tiên vực Vĩnh Hằng đang tuyển đệ tử mới, cậu có tư chất tốt như vậy tại sao không đi tham gia tuyển chọn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK