Ngô Bình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây là do anh may mắn hay là do nơi này vốn đã có rất nhiều thần dược rồi?
Anh lập tức tìm kiếm xung quanh một lần nữa, và sau khi đi được vài chục mét, anh đã tìm thấy loại linh dược thứ ba.
"Xem ra không phải là vận may mà là nơi này linh dược rất nhiều!" Ngô Bình hai mắt sáng lên. Cửu Dương Cảnh này hẳn là một thời không trong vũ trụ chính, chỉ là không biết nó có mối liên hệ gì với Đại Ngũ Hành Giới.
"Mình tới đúng chỗ rồi, nhất định phải tranh thủ thu thập càng nhiều dược liệu càng tốt!" Anh không chút khách khí nhặt lấy linh dược, sau đó tiếp tục tìm kiếm các loại linh dược khác.
Sau khi hái được khoảng mười loại linh dược, anh chợt thấy một bóng người từ trên núi đi xuống, cách anh mấy chục mét thì dừng lại. Đây là một nam tu sĩ trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt nhìn anh, lạnh lùng hỏi: "Anh thật to gan, dám tới địa bàn của 'Tiêu Diêu Môn' chúng tôi trộm dược liệu!"
Advertisement
Ngô Bình hơi sửng sốt, địa bàn của Tiêu Diêu Môn?
Anh vội vàng nói: "Người anh em, tôi mới tới Cửu Dương Cảnh nên cũng không biết nhiều lắm, anh nói nơi này là địa bàn của anh, anh có cái gì chứng minh không?"
Đối phương cười lạnh một tiếng: "Tiêu Diêu Môn chúng tôi phát hiện khu vực này trước, nên nó đương nhiên là địa bàn của Tiêu Diêu Môn!"
Ngô Bình không tán thành, nói: "Cho dù các anh phát hiện nơi này sớm nhất nhưng cũng không có nghĩa nơi này thuộc về các anh. Nói chuyện phải có lý lẽ, theo luận điểm của anh thì, người đầu tiên phát hiện Cửu Dương Cảnh sẽ là chủ nhân của toàn bộ Cửu Dương Cảnh chắc?"
Đối phương nghe Ngô Bình nói như vậy thì cười lạnh nói: "Đừng nói những thứ vô dụng, giao ra linh dược anh hái, sau đó chặt đứt cánh tay của chính mình. Đồng thời bồi thường cho tôi số đồng Tiên trị giá gấp mười lần số linh dược anh hái thì tôi sẽ thả anh đi".
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Anh không cần thả tôi đi, anh có tài nghệ gì thì cứ thể hiện ra. Tôi rất muốn xem Tiêu Diêu Môn có tư cách gì mà đòi độc chiếm khu vực này!"
"Hừ, đúng là tự tìm chỗ chết!" thấy Ngô Bình không nghe lời, nam tu sĩ vung tay phải lên, một đạo kiếm quang từ trong lòng bàn tay bay ra, chém về phía Ngô Bình.
Kiếm quang rất nhanh, nhưng phản ứng của Ngô Bình còn nhanh hơn, anh đấm vào không trung. Ngay khi nắm tay anh di chuyển, một quyền ấn đã đánh vào ngực của đối thủ, ngay chỗ trái tim.
"Rắc!"
Tim của đối phương bị một quyền đánh nát, kiếm quang trong không khí không khống chế được, lập tức chạy tứ tung, cũng không biết chạy đi đâu.
Ngô Bình đi xem xét, sau đó thay quần áo của nam tu sĩ kia rồi thay đổi diện mạo thành anh ta, cuối cùng là đào hố chôn xác người đàn ông. Xong xuôi, anh tiếp tục đi thu thập các loại dược liệu.
Trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy rằng thỉnh thoảng sẽ có thần niệm của ai đó quét qua, nhưng không ai trong số họ đến tìm anh.
Anh đã mất gần một ngày để thu thập tất cả các dược liệu trên toàn bộ ngọn núi. Tất cả linh dược có thể dùng tới thì anh đều hái cả.
Sau khi trời tối, có người từ trên núi đi xuống, cười hỏi: "Hầu huynh, anh đang đi tuần núi sao?"
Danh Sách Chương: