Ngô Bình: “Có nhiều quốc gia ở quanh đây không?”
Hàn Hổ Linh: “Thưa Nhân Hoàng, các quốc gia không nhiều bằng bộ lạc, thật ra có nhiều bộ lạc lớn lắm, cách thức vận hành của họ chẳng khác nào một đất nước, nhưng chỉ khác tên gọi thôi ạ”.
Ngô Bình: “Đây cũng là địa bàn của các người à?”
Advertisement
Hàn Hổ Linh: “Nơi này cách biên giới của nước Thiên Võ 13 nghìn dặm, cũng không xa lắm. Nếu không thì chúng tôi cũng không thể nghe ngóng được tin tức về Nhân Hoàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn đường đi!”
Advertisement
Hàn Hổ Linh mừng rỡ, lập tức đi trước dẫn đường, mời Ngô Bình đến Thiên Võ Đô.
Ngô Bình vừa bay lên khoảng không của nơi này thì đã cảm nhận được trong thành này có rất nhiều tu sĩ võ đạo mạnh mẽ, huyết khí cuồn cuộn, bay thẳng lên cao.
Trong Thiên Võ Đô có một quảng trưởng rất rộng, quốc vương cùng các quần thần đang đừng chờ sẵn ở đây, ai cũng mỏi mắt ngóng Nhân Hoàng đến.
Khi Ngô Bình xuất hiện, tất cả mọi người đều nhận ra, vì anh cao hơn năm mét, trong khi những người khác cao nhất chỉ khoảng hơn hai mét thôi.
Quảng trường vang lên tiếng reo hò, các cô gái trẻ đẹp đều chen vào giữa.
Quốc vương thấy thế thì lệnh ngay cho các binh sĩ cản họ lại, tránh làm kinh động tới Nhân Hoàng.
Trông thấy sự nhiệt tình và sùng bái của mọi người, Ngô Bình vẫy tay với họ.
Dân chúng như phát điên, ai nấy đều hô vang: “Nhân Hoàng! Nhân Hoàng!”
Có các ông lão cao tuổi hoặc dày dặn kinh nghiệm còn quỳ xuống rồi bật khóc: “Nhân Hoàng giáng thế! Nhân Hoàng giáng thế rồi!”
Ngô Bình chẳng cần làm gì, khí cần toả khí tức Nhân Hoàng ra, đã đủ khiến tất cả mọi người ở đây tôn sùng, thậm chí họ còn muốn chết để thể hiện tấm lòng với anh.
Song, Ngô Bình đâu phải là một Nhân Hoàng bình thường, anh còn là Chân Nhân thái cổ, với thể chất và khí phách như vậy, anh còn mạnh hơn các Nhân Hoàng khác nhiều.
Quốc vương cũng kích động tới mức quỳ xuống rồi rưng rưng hô lên: “Cung nghênh Nhân Hoàng!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quỳ xuống, hành động này của họ khiến Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, anh biết Nhân Hoàng có địa vị cao, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Cuối cùng, anh cũng đáp xuống, quốc vương hân hoan nói: “Tham kiến Nhân Hoàng!”
Quốc vương đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng giờ lại vui như một đứa trẻ khi đứng trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình đột nhiên ý thức được một điều mọi người ở đây đều là con dân của anh, vì thế anh muốn cho họ một thứ gì đó, cho nên anh đã vung tay lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện tia sáng màu vàng.
Danh Sách Chương: