Khi năng lượng trằng bạc càng lúc càng nhiều, cơ thể và thần hồn của Ngô Bình cũng dần cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng. Chính vào lúc đó, giữa hư không bỗng có một loại sức mạnh huyền diệu xuyên qua, sức mạnh đó nhẹ nhàng cân bằng đặc tính băng lạnh của năng lượng trắng bạc, giúp Ngô Bình dễ dàng hấp thụ nó hơn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, gần như tất cả năng lượng trăng bạc đều đã bị Ngô Bình hấp thụ, cơ thể cậu không còn tê dại nữa cậu từ từ lắc nhẹ cổ, sau đó nhìn lên trên chiếc bàn đá dài ở cách đó không xa, trên bàn có đặt một chiếc hộp dài gần một mét rưỡi, rộng hơn ba mươi centimet, bên ngoài chiếc hộp được bao bọc bởi ánh sáng bạc. Hơn nữa, ánh sáng đó còn ngưng tụ thành hình dạng phù văn, lơ lửng xung quanh chiếc hộp ngọc, dịch chuyển từ từ.
Ngô Bình bước thật nhanh qua, mở chiếc hộp ngọc ra, một luồng kiếm qua liền đập vào mắt và bị cậu dùng một chưởng đánh tan. Nếu không nhờ một tiếng trước đó cậu hấp thụ đủ năng lượng trằng bạc thì luồng kiếm quang này đã có thể lấy mạng cậu rồi.
Kiếm quang tan biến, Ngô Bình phát hiện thật ra chiếc hộp dài là một hộp kiếm, bên trong có chứa một thanh kiếm dài cũ kĩ cán kiếm là đầu hổ, trên lưỡi kiếm có tiên văn lúc ẩn lúc hiện. Ngoài thanh kiếm dài ra còn có một miếng ngọc được đặt bên dưới kiếm.
Ngô Bình quan sát một lát rồi đưa tay cầm thanh kiếm lên, cậu vừa chạm vào thanh kiếm thì liền có năng lượng lạnh buốt vô tận truyền vào cánh tay, may mà trước đó cậu đã hấp thụ đủ năng lượng tương tự, hơn nữa trong cơ thể cũng có năng lượng thần bí khắc chế được những kẻ xâm lược này nên cậu không cảm thấy có gì bất ổn.
Cậu cất kiếm rồi lại cầm miếng ngọc lên, trong miếng ngọc có cất một số tin tức, Ngô Bình truyền năng lượng hấp thụ được vào trong thì miếng ngọc liền phát ra ánh sáng trắng, rất nhiều tin tức chạy vào trong biển ý thức của Ngô Bình.
Một lúc sau, Ngô Bình bỗng lẩm bẩm: “Thì ra là Bạch Hổ Tiên Kiếm”.
Thanh kiếm này tên là Bạch Hổ Tiên Kiếm, được tạo ra từ chân linh Bạch Hổ, sức sát thương đáng sợ vô cùng. Trong miếng ngọc ghi lại một bộ kiếm pháp, tên là kiếm pháp Bạch Hổ Trảm Tiên, uy lực của kiếm pháp này kinh thiên động địa, là kiếm pháp vô địch.
Những lời Cừu Linh Quân nói đều không sai, đấy là bảo bối cực kỳ quý giá, là thứ mà tu sĩ đạo cảnh nhìn thấy đều phải động lòng. Có điều Cừu Linh Quân cũng không chịu an phận, ông ta đưa cậu đến đây chắc cũng là vì muôn mượn sát khí của Bạch Hổ Tiên Kiếm hại chết cậu.
Cậu cười lạnh lùng, cất cả miếng ngọc và hộp đựng kiếm vào, sau đó đi ra ngoài.
Cừu Linh Quân đã đợi rất lâu, ông ta định chờ thêm mười phút nữa sẽ vào trong xem lại thử, nhưng lúc ông ta đang mừng thầm, tưởng đâu diệu kế đã thành công thì Ngô Bình bỗng đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc Cừu Linh Quân nhìn thấy Ngô Bình thì mặt liền trắng bệch, run run nói: “Cậu Ngô, cậu không sao à?”
Ngô Bình cười khẩy: “Đương nhiên là tôi không sao rồi, ông tưởng đâu một thanh kiếm cỏn con mà có thể hại chết được tôi sao?”
Cừu Linh Quân quỳ xuống một cái “thịch”, nói: “Cậu không sao thì tốt, lúc nãy tôi vào trong quan sát, thấy cậu đứng im không động đậy, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn ra ngoài tìm người giúp đỡ nhưng lại sợ làm hại đến an toàn tính mạng của cậu, nên...”
Ngô Bình bình thản đáp: “Ông không cần phải giải thích, thực tế thế nào thì cả tôi và ông đều biết rõ. Có điều, thứ này đúng thật rất quý, tôi có thể tha chết cho ông nhưng bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Cừu ông hãy từ bỏ Từ Thiện Đường, giao nó lại cho bố nuôi tôi quản lý đi. Ngoài ra, tiền của nhà họ Cừu có được bao năm nay cũng phải được giao ra một nửa, nửa còn lại cũng đủ để người nhà họ Cừu tiếp tục làm người giàu có”.
Cừu Linh Quân mới sợ đến chết đi sống lại, còn tưởng Ngô Bình muốn giết chết mình, giết sạch cả nhà họ Cừu, giờ nghe cậu nói vậy thì liền thở phào, nói: “Cậu nhân từ, cảm ơn cậu”.
Danh Sách Chương: