Sau khi người này đi rồi, Ngô Bình lại quay về đại sảnh. Bầu không khí cực kỳ gượng gạo, gia chủ Cổ Linh Đàm hẳng giọng, bước lên trước cung kính nói: “Cậu Ngộ, lúc trước...”
Ngô Bình sầm mặt nói: “Người nhà họ Cổ các ông thú vị thật, thế mà lại mời cậu Tô xuất thân từ tông môn thấp kém đến đối phó với đệ tử đại tông là tôi”.
Sắc mặt Cổ Kiếm Nam khó coi, ông ta vội đụng vào Cổ Thanh Liên bên cạnh ra dấu.
Cổ Thanh Liên cũng cảm thấy mất mặt, cô ta bước đến trước kéo nhẹ góc áo Ngô Bình: “Chuyện hôm nay là do nhà họ Cổ không tốt, cậu thông cảm cho họ đi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thanh Liên, tôi nể mặt chị nên mới không so đo với họ”.
Cổ Linh Đàm thở phào, vội vàng mời Ngô Bình ngồi xuống.
Nhà họ Cổ hết lần này đến lần khác đều vô lễ với Ngô Bình, Cổ Linh Đàm cũng cảm thấy ngượng, ông ta nói: “Cậu Ngô, mọi chuyện đều là lỗi của bọn tôi, cậu đừng tức giận”.
Ngô Bình nói: “Trước tiên không nói đến chuyện này nữa. Tôi nghe người khác nói tổ tiên nhà họ Cổ
từng có được một món bảo vật, mọi người có biết chuyện này không?”
Cổ Linh Đàm hơi biến sắc, đáp: “Đúng là tổ tiên từng có một món bảo vật, tiếc là sau đó món bảo vật đó bị mất, không rõ tung tích”.
Ngô Bình: “Bị mất?”
Cổ Linh Đàm sợ Ngô Bình không tin vội nói: “Sự thật là thế, món đồ đó đã không còn nữa”.
Ngô Bình suy ngẫm trong chốc lát rồi hỏi: “Tổ tiên các ông có phải chết đột ngột trong lúc đang đột phá cảnh giới Thần Thông không?”
Cổ Linh Đàm gật đầu: “Đúng thế, trước đó tổ tiên tu luyện vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng lúc đột phá cảnh giới Thần Thông thì đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn”.
Ngô Bình cảm thấy Cổ Linh Đàm trả lời không thành thật, cậu nói: “Tôi đã nói chuyện với Thanh Liên, thật ra truyền thừa của nhà họ Cổ ông không hoàn chỉnh”.
Cổ Linh Đàm run lên, vội gật đầu: “Đúng thế, truyền thừa mà tổ tiên để lại quá mức huyền diệu, đời sau này của chúng tôi không thể lĩnh hội được hết nên đều học không trọn vẹn”.
Ngô Bình suy ngẫm, rồi nói: “Không chừng tôi có thể giúp các ông”.
Mắt Cổ Linh Đàm sáng lên: “Ý cậu là?”
Ngô Bình: “Truyền thừa của nhà họ Cổ các ông ở đâu, lấy cho tôi xem đi”.
Cổ Linh Đàm mừng rỡ, lập tức nói: “Mời cậu đi theo tôi”.
Cổ Linh Đàm không lo việc Ngô Bình sẽ học. lỏm được truyền thừa của nhà họ Cổ, dù truyền thừa của nhà họ Gổ có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tốt hơn truyền thừa của tông môn hạng nhất, vì thế ông ta cảm thấy rất vui khi Ngô Bình có thể giúp ông ta giải mã được truyền thừa mà tổ tiên để lại.
Ngô Bình và Cổ Thanh Liên được Cổ Linh Đàm dẫn đến một đại điện bằng đá không cao lớn lắm. Ánh sáng trong đại điện hơi tối, giữa điện có một tấm bia đồng cực lớn, trên đó khắc hàng vạn chữ nhỏ.
Cổ Linh Đàm: “Cậu Ngô, đây là truyền thừa mà tổ tiên để lại”.
Ngô Bình hỏi: “Chắc là ông từng đọc truyền thừa này rồi, không biết ông lĩnh hội được mấy phần?”, cậu hỏi.
Cổ Linh Đàm cười khổ nói: “Thật là hổ thẹn, tôi chỉ lĩnh hội được một phần rưỡi”.
Ngô Bình đứng trước tấm bia đồng, hàng vạn văn tự nhanh chóng bay vào trong đầu cậu. Cậu gần như không cần nghĩ ngợi, ý nghĩa mà những văn tự này muốn biểu đạt xâm nhập vào ý thức của cậu từ một nơi bí ẩn.
Một lúc sau, cậu hoàn toàn lĩnh hội được nội dung ghi trên tấm bia đồng và một thông tin ẩn chứa trong đó, trong thông tin này có ghi lại này vị trí cất giữ bảo vật.
Ngô Bình không đổi sắc nói: “Được rồi, tôi cần tìm một nơi để lĩnh hội nội dung trên bia đồng”.
Cổ Linh Đàm vội nói: “Được”.
Sau khi rời khỏi đại điện, Ngô Bình bỗng bay lên không trung, cậu nhìn về hướng mặt trời, sau đó ánh mắt nhìn đến một đỉnh núi ở phía xa. Cậu tính toán một lúc rồi chỉ vào một sân nhỏ tinh xảo: “Tôi sẽ lĩnh hội ở đây”.
Cổ Linh Đàm cười nói: “Nơi này là nơi trồng hoa của tổ tiên vào năm đó, điều kiện rất tốt”.
Danh Sách Chương: