Không lâu sau, đệ tử Thục Sơn cao giọng nói: “Khiêu chiến bắt đầu”, anh ta bắt đầu đọc số, đọc đến ai thì người đó đứng lên chọn năm người để khiêu chiến.
Người đầu tiên lên sàn đấu là một người khá biết nịnh hót, hắn vừa bước lên sàn đã chỉ vào Ngô Bình nói: “Anh dám vô lễ với cậu Ma và cậu Giả, bây giờ tôi dạy dỗ anh thay hai người đó”.
Ngô Bình cũng cạn lời, nịnh hót đến mức này đúng là bán mạng.
Advertisement
Anh từ tốn bước lên sàn đấu nói: “Này, nịnh nọt cũng phải xem thực lực chứ, loại người như anh vẫn nên ít đi một chút thì tốt hơn”.
Đối phương tức giận: “Này, đi chết đi”.
Advertisement
Cả người đối phương áp sát mặt đất, lao về phía Ngô Bình như cá bơi trong nước, hai bên trái phải đều cầm một con dao găm.
Ngô Bình nhấc chân lên, một luồng sức mạnh cực lớn xuyên qua mặt đất đánh vào người kia. Hắn hừ một tiếng lập tức nằm rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Không đợi hắn phản ứng, Ngô Bình đã bóp chặt vào sống lưng đối thủ, sau đó mọi người nghe một tiếng “rắc”, sắc mặt người này trở nên tái mét, người ngã xuống đất.
Ngô Bình đá hắn xuống khỏi sàn đấu, hỏi đệ tử Thục Sơn làm chủ trì trận đấu: “Tôi có thể khiêu chiến người khác không?”
Đệ tử Thục Sơn gật đầu: “Người thắng có quyền ưu tiên khiêu chiến”.
Ngô Bình chỉ vào Ma Tiếu Sinh đó nói: “Tôi khiêu chiến với anh”.
Ma Tiếu Sinh cười mỉa rồi nhảy lên sàn đấu nói: “Này, mày đúng là không biết sống chết”.
“Trận đấu bắt đầu”.
“Ầm!”
Hai người hành động cùng lúc, sàn đấu rung chuyển dữ dội, hai bóng người va chạm nhau.
Hai người vừa tiếp xúc là lập tức tách ra, Ngô Bình chắp tay đứng đó cười mỉa, còn Ma Tiếu Sinh ngã xuống đất, xương cốt toàn thân gãy gần hết, đầu bị xoay ba trăm sáu mươi độ, gãy cổ. Mắt hắn lòi ra như sắp rớt ra ngoài, miệng chảy máu không ngừng, cổ họng phát ra tiếng “cạch cạch’.
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Một nghìn tiền bùa thôi, anh cũng đâu cần khổ như thế?”
Vừa dứt lời, Ma Tiếu Sinh co giật vài cái rồi cứng người, đã chết!
Bên dưới võ đài, sắc mặt cậu Giả trắng bệch, lúc Ngô Bình nhìn sang chỗ hắn, tim hắn như nhảy lên đến tận cổ họng.
Hắn nói: “Anh bạn, một nghìn tiền bùa, tôi đưa”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ là năm nghìn tiền bùa”.
Cậu Giả vội nói: “Được, năm nghìn tôi cũng đưa”.
Hắn lấy một túi tiền rồi vứt cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn hắn gật đầu nói: “Xem như anh thức thời”.
Danh Sách Chương: