Sau tấm màng là một hang đá. Hang cao mười mấy mét, bọn họ đang định đi vào thì trong không trung xuất hiện vô số đốm sáng. Những đốm sáng đó bay trong không khí rồi lao về phía đoàn người.
Có một người bị đốm sáng rơi lên người trước tiên. Một giây sau, toàn thân anh ta phát sáng. Sau đó từ tai, mắt, miệng của người đó không ngừng phun ra tia sáng.
Chưa tới mười giây, toàn bộ sinh khí trên người người đó đều hoá thành ánh sáng rồi bị phun ra ngoài. Mà ở vị trí anh ta phun ra ánh sáng, lại có vô số đốm sáng sáp lại hút lấy hút để ánh sáng từ sinh khí này.
Advertisement
Nhìn thấy cảnh này, đám đông kinh ngạc, vôi vã lùi về sau.
Trương Thiên Hoành hừ lạnh một tiếng rồi phất tay một cái, một tấm lưới có mắt rất nhỏ bay ra. Chỉ một lát sau, tấm lưới đã tóm được mấy nghìn đốm sáng.
Advertisement
Ngô Bình nhìn rõ những đốm sáng này thực ra là những con trùng siêu nhỏ chỉ bằng cỡ hạt vừng. Nhưng sức sống của bọn chúng rất mãnh liệt, tấm lưới kia dù lợi hại nhưng không giết được bọn chúng.
Trương Thiên Hoành tiếp tục điều khiển tấm lưới, sau đó hỏi Ngô Bình: “Cậu có cách xử lý cái thứ quỷ quái này không?”
Lúc này Ngô Bình nghĩ tới một loại dị trùng, tên nó là Đoạt Mệnh Phi Phù. Loại trùng này rất nhỏ, nó có thể kích thích sinh lực của vật chủ toả ra bên ngoài dưới dạng ánh sáng. Sau đó, những con trùng này sẽ hút lấy ánh sáng đó.
Sau khi hút ánh sáng này, Đoạt Mệnh Phi Phù lập tức có thể đẻ trứng tạo ra các con non. Loại trùng này vô cùng quỷ dị, cho dù là Tiên quân dính phải bọn chúng cũng không cách nào chạy thoát.
Có điều, loại trùng này mặc dù là mối nguy chí mạng đối với người tu luyện nhưng đối với người luyện thuốc thì lại là bảo vật vô giá. Bởi vì khi sử dụng loại trùng này có thể luyện ra ánh sáng sinh mệnh.
Ánh sáng sinh mệnh có thể dùng để luyện ra đan dược vô cùng quý nên nó được coi là báu vật. Bởi vậy, vừa nhìn thấy những con trùng này là Ngô Bình bắt đầu tính toán làm cách nào để bắt được chúng.
Anh ném ra hơn một trăm cái lọ đựng thuốc. Trong mỗi lọ, anh đặt vào một viên đan Sinh Mệnh. Loại trùng này cực kỳ mẫn cảm với sinh khí nên vừa ngửi thấy khí tức sinh mệnh nồng đặc trong chiếc lọ, bọn chúng lập tức liều mạng lao vào trong lọ như thiêu thân.
Ngô Bình dùng Niệm lực và Nhãn lực điều khiển những lọ thuốc một cách chính xác, còn đám trùng thì không ngừng bay vào trong.
Chưa tới một phút sau, hơn một trăm lọ đựng thuốc của anh đã đầy ắp loại trùng này. Ngô Bình lập tức đậy nắp lọ, sau đó cho hơn một trăm cái lọ mới ra bên ngoài, tiếp tục dụ lũ trùng bay vào trong.
Lũ trùng này tuy quỷ dị nhưng không thể nào phá được cái lọ của anh. Cho nên, một lọ thuốc bình thường lại có thể trở thành nhà giam cầm tù chúng.
Cũng may trong người anh lúc nào cũng thủ sẵn rất nhiều lọ đựng thuốc nên cứ hết đợt này đến đợt khác, anh mang lọ ra dụ rồi đợi đến khi bọn trùng chui đầy vào trong thì đóng nắp lại.
Khi con trùng cuối cùng bay vào lọ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phù Vân tiên sinh cười nói: “Vẫn là Tả thần tướng đa mưu túc trí”.
Ngô Bình: “Đây có lẽ là bẫy mà những người tới đây khám phá từ thời trước để lại. Nếu đi tiếp, có lẽ chúng ta sẽ tìm được trận pháp”.
Trương Thiên Hoành: “Ngô Bình, có phá được trận pháp hay không, tất cả đều nhờ vào cậu”.
Ngô Bình gật đầu, đoàn người tiếp tục đi vào sâu hơn. Đi hơn một trăm mét nữa, ở đằng trước xuất hiện một quầng sáng màu tím. Ngô Bình mở mắt thấu thị thì phát hiện quầng sáng này là một bộ phận bên ngoài của đại trận. Người mà bước chân vào đây là lập tức bị kẹp chết.
Danh Sách Chương: