Lúc này, người đàn ông mặc áo bào bạc đã xuất hiện, gã nhìn chằm chäm vào chiếc nhẫn trên tay Ngô Bình rồi gẵn giọng nói: “Nhãn Cửu Long! Pháp khí của Cửu Long Đạo Tôn”.
Ngô Bình nhìn gã rồi cười nói: “Các hạ biết chiếc nhãn này ư?”
Người đàn ông áo bạc gật đầu: “Tôi đã nhìn thấy ảnh của nó trên Tiên Khí Phổ. Tên của nó là nhãn Cửu Long, do một cường giả tầng thứ mười Đạo cảnh tên là Cửu Long Đạo Tôn tạo ra, nó đứng thứ 24 trên Tiên Khí Phổ”. Ngô Bình: “Ra là nhãn Cửu Long, xem ra tôi gặp may rồi”. Sau đó, anh nhìn sang người đàn ông chơi cá cược với mình rồi nói: “Hình như thanh kiếm của ông không bằng cái nhẫn này của tôi đâu, ông thua rồi”.
Người đàn ông kia chẳng hề lo lắng chút nào, đã thế còn mỉm cười nhìn người đàn ông áo bạc rồi nói: “Ông chủ, xem ra chúng ta may rồi, không ngờ lại gặp được bảo bối trên Tiên Khí Phổi”
Người đàn ông áo bạc: “Đúng là tôi may thật!”
Nguyệt Thanh Ảnh lạnh giọng nói: “Sao, các người định cướp đồ à?
Người đàn ông áo bạc giậm chân một cái, mặt đất đã ung chuyển, một đại trận nổi lên vây Trân Viên lại. Cùng lúc đó, khói bốc lên khắp nơi, cả hai người đàn ông đều biến mất.
“Không hay rồi, chúng ta đã bị nhốt trong đại trận”, Lý Thuần Như cau mày nhưng không hề hoảng hốt.
Nhưng Vũ Đại Cường đã run như cầy sấy: “Sư huynh ơi làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết ư?”
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là một sát trận cỏn con thôi, không nhốt được chúng ta đâu”.
“Cậu tự tin quá rồi đấy!", người đàn ông áo bạc lên tiếng: “Đại trận này do một cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh tạo ra, mỗi lần dùng tốn cả trăm tỷ tiền Tiên, các người được chết trong đây cũng là một loại vinh hạnh đấy”.
Lý Thuần Như cười mỉa: “Ông có biết chúng tôi là ai không?”
Người đàn ông áo bạc: “Điều đó không quan trọng, vì các người có chết ở đây thì cũng không ai biết”.
Ngô Bình: “Xem ra ông thường xuyên dùng sát trận này để hại người”.
Người đàn ông áo bạc: “Ít lắm. Nếu không vì chiếc nhẫn kia quá quý cùng khoản tiền cược quá lớn thì tôi cũng không dùng đến cách này đâu. Nhưng không sao, giết các người xong thì tôi sẽ cao chạy xa bay, rời khỏi đây rồi thì còn ai tìm được tôi nữa”.
Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Nếu sát trận của ông không nhốt được tôi thì sao?”
Người đàn ông áo bạc hừ nói: “Trừ khi cậu là cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh, không thì còn lâu mới làm được”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi có nhãn Cửu Long”.
Người đàn ông áo bạc cười phá lên: “Nhẫn Cửu Long? Cậu có thể luyện hoá nó thử xem, tôi đảm bảo cậu sẽ bị nổ banh xác. Nhẫn này chỉ dành cho thiên kiêu tuyệt thế dùng thôi, trừ khi cậu có bí thần chí tôn, không thì đừng mơ luyện hoá được”.
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tiếc là vừa hay tôi lại có bí thần chí tôn hoàng kim”.
Dứt lời, anh vung tay trái lên, sau đó dùng sức mạnh của Cửu Long để thi triển Thiên Hạ Cửu Kiếm, đồng thời bày Thiên Hạ Kiếm Trận để bảo vệ tất cả mọi người.
Người đàn ông áo bạc trố mắt ra nhìn rồi nói: “Không thể nào! Biến trận!”
Ngay sau đó đã có rất nhiều bàn tay khổng lồ màu đen chộp xuống kiếm trận của Ngô Bình, nhưng chúng vừa tới gần thì đã bị kiếm khí nghiền nát.
Người đàn ông áo bạc hoảng hốt, nếu gã để nhóm Ngô Bình chạy thoát thì Ngạo Thế Đan Tông sẽ không bỏ qua cho. Trân Viên, vì thế gã tiếp tục hô lêi lến tiếp!”
Lần này, có rất nhiều sát quang rơi xuống mang theo cả tia lửa và sấm sét, nhưng vẫn không có tác dụng, vì chẳng thể phá được phòng ngự của kiếm trận.
Người đàn ông áo bạc tái mặt, hình như gã đã nhìn ra các cửa nên lẩm bẩm: “Đây là Thiên Hạ Kiếm Trận ư?”
Ngô Bình: “Ông bận rộn nấy giờ rồi thì giờ đến lượt tôi, chém!”
Anh tạm thu kiếm trận lại rồi có một đường kiếm bay ra, sau đó tạo thành một lỗ thủng ở đại trận bên ngoài, tiếp theo. có rất nhiều đường kiếm bay ra theo, chỉ trong một thời gian ngắn, sát trận đã bị phá vỡ.
Mười phút sau, đại trận bên ngoài đã vỡ vụn, Thiên Hạ Kiếm Trận của Ngô Bình đảo khách thành chủ và che phủ toàn bộ Trân Viên. Lúc này, sương mù tản đi, hai người đàn ông kia đã xuất hiện với vẻ mặt méo mó.
Danh Sách Chương: