Ngô Bình bất ngờ khi nhìn thấy tướng quân đứng chắn đường mình.
Người muốn làm phò mã ở nước Tống cũng chẳng dễ dàng gì, suốt quảng đường đến rước dâu phải vượt qua ba cửa. Người đánh ba cửa, là phải chấp nhận lời khiêu chiến của ba người, vượt qua được mới có tư cách cưới công chúa làm thê tử. Nhưng thời gian trôi qua, chuyện đánh ba cửa cũng đã biến thành một chương trình biểu diễn. Loại biểu diễn này thể hiện nghi thức, nên hai người cũng không phải là đánh thật.
Lúc này trên tầng lầu của quán trà, có hai nam một nữ mặc khác với người nước Tống đang ngồi đó. Một tên nam tử trong hai người mặc áo xanh dài, môi hồng răng trắng, gương mặt rất tuấn tú và nho nhả mim cười nói: "Người đó muốn khiêu chiến Phò mã sao?”
Một tên nam tử mặc áo trắng cười trả lời: “Nó chỉ là phong tục của nước Tống thôi, họ không đánh thật đâu."
Nam tử áo xanh cười nói: "Không đánh thật là sao?" Hắn ta nói xong lại chỉ một ngón tay vào tướng quân đang căm đao, một luồng khí trắng rót vào trong đầu của người tướng quân nọ.
Người mặc đồ trắng cười trừ nói: “Lô huynh đã nhập hóa thân Ngoại Thân đánh nhau giỏi nhất của mình vào người ta, thì đừng đánh chết Phò mã đới.
Người mặc đồ xanh cười nói: “Đánh chết mới thú vị."
Lúc hai người này nói chuyện, ngựa của Ngô Bình đã cách người tướng quân kia chừng mười bước. Anh nhảy xuống ngựa, nói với tướng quân kia: “Tránh đường”.
Tướng quân trừng lớn hai mắt, lập tức vung đao bổ xuống không nói một lời. Ngay khi đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã thấy có gì đó sai sai bởi vì anh cảm nhận được một loại pháp lực rất mạnh mẽ bao lên thanh đao kia!
Đôi mắt của anh xẹt qua ánh sáng lạnh, lập tức rút kiếm ra. Tia sáng của kiếm lập tức lập lòe, cơ thế, của tướng quân kia lập tức bị kiếm chém trúng vài nhát. Tia sáng từ kiếm của anh nhập vào cơ thể của tướng quân, mà gương mặt của người áo xanh ngồi trên lầu quán trà cũng thay đổi vội vàng rút hóa thân của mình về. Nhưng hắn ta chậm rồi, hóa thân của hắn ta trúng kiếm lập tức vỡ vụn!
Người áo xanh phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì hóa thân giống như nửa mạng của hẳn ta. Mà hắn ta lại khổ cực lắm mới luyện ra hóa thân này, ấy thế mà bị giết chỉ bằng một nhát chém của người ta!
Trên cơ thể tướng quân có vào lỗ máu, hẳn ta lập tức tỉnh táo lại mà cũng may không bị thương nặng. Hân ta vội vàng quỳ xuống đất, nhận tội.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi về trị thương đi” Sau đó, anh lại lên ngựa và tiếp tục đi thẳng về trước.
Nam tử ngồi trên lầu của quán trà vừa giận vừa sợ nói: "Lai lịch của người này thế nào, sao có thể chém chết hóa thân của ta chỉ bằng một nhát như thế chút Dù là cao thủ Hỗn Độn Cảnh cũng khó làm được chuyện này"
Nam tử áo trắng cười trừ nói: "Xem ra Lô huynh chọc vào ổ kiến lửa rồi”.
Nam tử áo xanh cười lạnh nói: "Hẳn dám chém hóa thân của ta, sao ta tha cho hắn được đây?”
Hân ta nói xong lập tức lấy ra một lá bùa hình người màu vàng. Người áo trắng thấy lá bùa lập tức ngạc nhiên, thốt lên: “Chiến Thần Phù! Lô huynh muốn làm gì?”
Nam tử áo xanh nói: “Người thường có lá Chiến Thần Phù này, cũng có được sức mạnh của Hỗn Độn Thấy Cảnh! Ta muốn xem, hẳn có thể chống đỡ nổi không!"
Người áo trắng vội vàng khuyên: "Lô huynh không thể trở mặt như vậy được! Ta thấy lai lịch người này không bình thường đâu, lỡ như hắn có thế lực lớn chống lưng, hay là.”
Nam tử áo xanh cười mỉa mai: “Ta nhịn cục tức này không được!”
Người áo trắng lắc đầu, không khuyên nổi nữa.
Không bao lâu sau, Ngô Bình đã gặp người chắn đường thứ hai. Người này có một người vạm vỡ có khuôn mặt đen, bàn tay trần đứng cách anh khá gần
Ngô Bình chưa đến gần đã có một lá bùa bay đến rơi vào trên cơ thể của người vạm vỡ mặt đen kia. Ngay lập tức, xung quanh cơ thể của người vạm vỡ mặt đen bản ra một lưỡng khí tức vô cùng đáng sợ, hai mắt của hần ta cũng bản ra ngọn lửa màu xanh.
Ngô Bình nhíu mày rồi liếc về hướng xa xa, cười khinh và bay lên trời. Nam tử mặt đen lại lập tức đuổi theo, trong không trung vang lên tiếng nổ ầm ầm, chứng minh đang xảy ra một trận chiến rất mãnh liệt.
Ba người đứng ở phía trước cửa số của quán trà, nhìn chăm chú lên không trung. Một lúc có một ngóng người rơi từ trên trời xuống, mà người đó không ai khác chính là nam tử mặt đen kia, cơ thể hẳn ta bốc lên một làn khói đen dày, ống tay áo rách nát, sức mạnh của bùa cũng đang tan đi
Sau đó Ngô Bình từ từ hạ xuống như Thiên Thần hạ phàm, ngay lập tức anh xuất hiện ở bên ngoài quán tràn nhìn chăm chú vào mấy người kia.
Nam tử áo trắng vội vàng ôm quyền nói: "Chiêu thức của vị đạo hữu này rất ghê gớm, tại hạ bội phục. Tại hạ tự giới thiệu, ta tên là Bảo Kiếm Anh..
"Ai mới vừa ra tay?" Ngô Bình bình tĩnh hỏi. Nam tử áo xanh nghiêng mặt đi nói: "Ta đấy!”
"Ầm!"
Một lưỡng sức mạnh đánh úp lại, nam tử áo xanh lập tức bị một chưởng khống lồ ép chặt trên mặt đất phun ra máu tươi, sợ hãi nói: “Ngươi dám động đến tại"
"Răng rắc!"
Bàn tay khổng lö ấn một chút, lập tức làm gãy nửa xương trên toàn cơ thể của hẳn ta!
Nam tử kia kêu lên thảm thiết, Bảo Kiếm Anh vội vàng khuyên: “Xin đạo hữu bớt giận! Lộ đạo hữu này là công tử của Lô Thiên Quân trên Thiên Đình đấy!"
Lô Thiên Quân? Ngô Bình chưa nghe nói đến, lại hỏi: “Thiên Quân là chức quan à?”
Bảo Kiếm Anh nói: “Đúng vậy! Thiên Đình sắc phong mười Đại Thiên Quân, họ đều là cường giả Hỗn Độn Thập Trọng”.
Ngô Bình đi đến nhìn chăm chú vào Lô công tử kia hỏi: “Ngươi muốn chết hay sống?”
Lô công tử trừng anh nói: "Ngươi dám động vào. một đầu ngón tay của ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!"
“Răng rắc!”
Ngô Bình giẫm mạnh lên chân trái của hắn ta, bình thản nói: “Ngươi nói gì cơ, ta nghe không rõ.”
Lô công tử kêu lên thảm thiết, nhưng không dám cứng mồm nữa.
Ngô Bình lại nói: “Ngươi không muốn chết phải bồi thường một khoản tiền cho ta, trong ngày thành hôn của ta ngươi dám lợi dụng ồn ào mà phá đám. Ngươi phải trả một cái giá đắt!”
Lô công tử ngẩn người tự hỏi, bồi thường?
Ngô Bình: “Cha ngươi là Thiên Quân chắc có nhiều tiền lắm hé! Vậy bồi thường cho ta một ngàn ức kho phiếu đĩ”
Lô công tử ngạc nhiên thầm nghĩ, một ngàn ức kho phiếu là cướp à! Hắn ta lập tức nói: “Ta không có nhiều kho phiếu như thế”
Ngô Bình nhíu mày: “Không có thì chết đi”. Dứt lời, anh định giết hắn ta.
Nhưng Bảo Kiếm Anh vội vàng nói: "Ta có, ta trả thay cho hắn tai"
Ngô Bình tò mò nhìn Bảo Kiếm Anh hỏi: “Ngươi muốn trả thay hắn à?”
Bảo Kiếm Anh gật đầu: “Đúng rồi, ta trả!" Hắn ta nói xong cũng lấy ra túi chỉ liếc qua rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình mở ra kiểm tra, bên trong có một ít đại đạo tệ với con số khác nhau và một đống kho phiếu.
Anh lấy tiền ra nhìn xíu đã phát hiện trên có khí tức của Hỗn Độn, xem ra tiền này do cường giả Hỗn Độn luyện thành.
Bảo Kiếm Anh nói: "Bên trong đó, có bốn mươi tỷ đạo tôn tệ. Trên thị trường bây giờ, một đồng đạo tôn tệ có thể đổi năm nghìn đại đạo tệ. Ngoài ra, còn có sáu trăm năm tỷ kho phiếu”.
Ngô Bình gật gù rồi nói với Lô công tử: “Còn thiếu chút nữa, ngươi thêm vào đi”
Lô công tử đành lấy tiền túi của mình ra, Ngô Bình cầm lấy kiểm tra cũng hơn ba mươi tỷ kho phiếu và hơn mười tỷ đạo tôn tệ.
“Được rồi, đủ". Sau đó, anh rút bàn tay khổng lồ Về rồi xoay người rồi đi, tiếp tục cưỡi ngựa vòng quanh Hoàng cung.
Ngô Bình đi rồi, Lô công tử tức giận đấm xuống đất, sàn nhà bị hẳn ta đánh nát bấy.
Bảo Kiểm Anh thở dài: “Ta khuyên Lô huynh đừng trêu vào tên đó, giờ hay rồi đấy chúng ta đã thành ăn mày hết rồi”,
Lô công tử nhíu màu: “Chúng ta cần gì phải sợ hắn chứ Kiếm Anh huynh!"
Bảo Kiếm Anh giải thích: “Mục đích của chúng ta đến nước Tống là tìm kiếm vị trí của Đào Sơn, không cần làm mọi chuyện phức tạp lên là được rồi”.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: