Vương Thế An nhìn ông ta hỏi: “Cuối cùng ai sẽ thẳng?”
Liễu Tam Tương lắc đầi ới công lực của tôi thì không thể xem quá nhiều, không đoán được”.
Ngô Bình: “Xem ra người sống lại ở thế tục không chỉ có một mình tôi, còn có không ít nhân vật tâm cỡ”.
Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm nhân thư hồi lâu, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Tình hình không ổn rồi! Tôi loáng thoáng nhìn thấy không ít cái tên khá có danh tiếng, lẽ nào họ. cũng muốn sống lại ở thế tục?”
Vương Thế An: “Nhiều người sống lại như thế là vì điều gì?”
Liễu Tam Tương: “Người có mạnh đến đâu, sau khi sống lại thì khí vận sẽ trở nên yếu đi, rất dễ bị người mạnh hơn giết chết, sau đó hấp thụ vận mệnh của người đó. Cũng như thế, người sống lại cũng vì vận mệnh của mình không vững chắc, có thể dễ dàng hấp thu khí vận của người khác”.
Vương Thế An khẽ cười: “Thế nên mọi người cắn nuốt khí vận lẫn nhau?”
Liễu Tam Tương: “Tôi không có thêm lời giải thích hợp lý nào hơn nữa, có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa”.
Vương Thế An hỏi Ngô Bình: “Cậu định bao giờ bắt đầu sống lại? Tôi nghĩ không thể đợi thêm nữa”.
Ngô Bình: “Còn phải đợi thêm nữa, tôi phải säp xếp ổn thỏa mọi thứ mới được”.
Vương Thế An: “Phải mất bao lâu?”
Ngô Bình: “Nhiều nhất là ba tháng”.
“Được, ba tháng sau chúng ta sẽ hành động”.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến Ất Mộc Linh Giới, trong Ất Mộc Linh Giới có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh cũng không khách sáo sử dụng dược điển Đại Ngàn thu thập các loại dược liệu, sau đó cất vào trong dược điển.
Anh vừa hái thuốc vừa luyện đan, chạy qua chạy lại giữa Thái Ất Đan Uyển và Đan Đạo Viện.
Ba tháng thoáng chốc trôi qua, Ngô Bình đã hoàn toàn ổn định tu vi của mình, mấy người Đường Băng Vân cũng lần lượt rời xuất quan, đều đã đột phá đến Thần Thông cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.
Đồng thời, trong ba tháng qua, anh cũng đã xây dựng xong Đan Đạo Viên, với sự cố gắng của anh, Đan Đạo Viện đã có thể sánh ngang với các thầy luyện sư ở Thượng phủ, thậm chí còn vượt qua bọn họ nhiều điểm.
Ngày hôm đó Ngô Bình đã thông báo riêng cho Nguyên Thủy Sơn và Thái Ất Hoàng Triều, nói rằng anh sẽ bế quan để tu luyện đến Đạo Cảnh, anh vốn dĩ luôn như thế nên mọi người đều nghĩ chuyện đó rất bình thường.
Muốn đạt đến Đạo Cảnh, ngắn thì vài tháng, lâu thì vài năm, Ngô Bình vừa lúc có thể tìm lý do để thoái thác với người ở hai bên.
Ngô Bình cũng đặc biệt thông báo cho Nguyệt Thanh Ảnh, Hạ Tử Trần, Lý Thuần Như để họ giúp anh chăm lo cho gia đình. Có ba nhà này, cộng với Nguyên Thủy Sơn, gia tộc của Ngô Bình chắc chẳn là một trong những thế lực có sức ảnh hưởng nhất trong cõi Chân Thủy Tiên Giới, đám người bình thường kia không dám khiêu khích.
Sau khi dặn dò người nhà, Ngô Bình biến mất, trước khi đi cũng mà không mang theo bất cứ thứ gì, tất cả bảo vật, thậm chí cả dược điển Đại Ngàn đều được giao lại cho Đường Tử Di cất giữ.
Rất nhiều người đều biết chuyện Ngô Bình bế quan, cũng không ai nghỉ ngờ gì, Đan Đạo Viện vẫn vẫn tiếp tục hoạt động, Thái Ất Đan Uyển cũng vẫn như trước, chẳng qua thỉnh thoảng người nhà Ngô Bình lại phái người đem vài đan dược đi.
Số đan dược này đều là do Ngô Bình luyện chế trước, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép lại.
Hôm đó Ngô Bình và Vương Thế An lặng lẽ đến một ngôi nhà ở thế tục, Liễu Tam Tương đứng trước mặt hai người họ, ông ta đặt tay lên Nhân Thư, Nhân Thư phát ra hai luồng sáng, đánh vào trên người hai người họ.
Dưới ánh đèn sáng chói, thân hình Ngô Bình dần biến thành một thiếu niên tuấn tú mười bảy tuổi, Vương Thế An cũng biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi.
Sau khi thay đổi diện mạo, ký ức của một người khác xuất hiện trong đầu Ngô Bình, đồng thời ký ức của chính anh dần biến mất. Cùng lúc đó anh phong ấn toàn bộ sức mạnh của bản thân vào trong Thần Môn.
Không biết qua bao lâu, trước mặt Ngô Bình tối đen, sau đó ngất đi.
Danh Sách Chương: