Ngô Bình: “Như Tuyết, anh mới tham gia một buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh thôi mà đan dược đấu giá được cả trăm tỷ. Anh tính trước khi cửa hàng nhà ta khai trương, mình nên mở một buổi đấu giá để đánh bóng tên tuổi trước”.
Đào Như Tuyết: “Nhưng mình đã tổ chức đấu giá bao giờ đâu, dù có làm thì người khác cũng không biết đến lai lịch của chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ chẳng có ai tham gia”.
Ngô Bình cười nói: “Về phần tổ chức thì đương nhiên phải giao cho bên có chuyên môn làm, mình sẽ tìm một bên chuyên tổ chức đấu giá ở đây nên vấn đề này đơn giản, chỉ cần tốn một khoản tiền thôi. Chờ chúng ta nổi tiếng rồi thì sẽ tự tổ chức sau, khi ấy kiểu gì cũng khối người đến tham gia”. Đào Như Tuyết gật đầu: “Ừm, như thế cũng được”.
Ngô Bình: “Anh đã mang khá nhiều dược liệu về, mấy hôm tới, anh sẽ ra ngoài một chút rồi về luyện đan sau”.
Lý Dược Sư đi tới, nghe thấy Ngô Bình lại đi tiếp nên vội nói: “Bố cho con đi với!”
Ngô Bình: “Tu vi của con còn thấp, đi theo bố sẽ mệt lắm, thôi ở nhà chờ đi. À, vợ sắp cưới của con sao không đến đây cùng luôn?”
Lý Dược Sư: “Cô ấy bảo bây giờ chưa rời khỏi nhà được, chờ tu vi của con cao hơn thì sẽ đi đón sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Các con ở nhà tu luyện cho cẩn thận, trong vòng ba tháng buộc phải đột phá đến Bí cảnh, nếu không được thì biết tay bổ”.
Lý Dược Sư gãi đầu nói: “Bố ơi, suốt ngày tu luyện làm bọn con phát chán lên được”.
Ngô Bình: “Thế thì chờ các con đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, bố sẽ cho ra ngoài chơi”.
Lý Dược Sư mừng rỡ: “Thật không ạ? Để con đi báo cho các em.
Thấy Lý Dược Sư chạy mất, Ngô Bình lắc đầu nói: “Lớn thế rồi mà vẫn như trẻ con”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Thì chúng nó còn nhỏ mà. Huyền Bình, mà anh cũng đã già đâu mà giờ ăn nói như ông cụ thế”.
Ngô Bình thở dài nói: “Tuy anh còn ít tuổi, nhưng anh đã quá trải đời rồi. Nếu cộng gộp số năm anh thật sự trải qua thì đến cả vài nghìn tuổi rồi đấy”.
Sau đó, Ngô Bình đã ra ngoài thành, đến những nơi chưa có ai khai phá để tìm dược liệu. Anh vừa đến thì đã nhận được tin của Lạc Ngưng Đan.
Thì ra trước đó, cô ấy vẫn ở nhà để giải quyết việc gia đình. Đến nay mọi việc đã ổn thoả nên mới tới tìm Ngô Bình. Ai ngờ không chỉ có Ngô Bình, mà cả gia đình anh đều đã biến mất khỏi vũ trụ Chấn Đán. Cô ấy rất lo lăng nên mới liên lạc với Ngô Bình.
Nhưng phương thức liên lạc của cô ấy không thể vào vũ †rụ cao cấp được, may mà một thần niệm của Ngô Bình ở bên dưới đã nhận được. Nhờ đó mà anh mới biết là Lạc Ngưng Đan đang tìm mình.
Anh lập tức cử một hoá thân đi tới vũ trụ Chấn Đán tìm cô ấy.
Không lâu sau, Lạc Ngưng Đan đã xuất hiện trước mặt anh. Anh lập tức cho cô ấy uống Linh Chân Đan, để cô ấy thích nghỉ với môi trường ở đây.
Sau đó, Lạc Ngưng Đan đã đứng dậy được rồi cảm thán: “Đây là vũ trụ Đạo cảnh à? Đến đây rồi, chị mới thấy mình thật nhỏ bé”.
Ngô Bình: “Thật ra hư và thực đều là sức mạnh, không hề phân cao thấp, chị Lạc đừng thấy tự ti. Em cũng từ vũ trụ cấp thấp đến đây giống chị thôi, nhưng giờ thực lực cũng mạnh rồi”.
Danh Sách Chương: