Ông ta lập tức nói: “Ngài chính là hoàng đế Thiên Võ? Tiểu nhân đã có nhiều đắc tội, Hầu Tập kia là trừng phạt đáng tội, chết hay lắm! Chuyện ông ta tạo phản không liên quan gì đến tiểu nhân, mong bệ hạ tha cho ta một mạng!”
Ngô Bình: “Tha cho ông một mạng? Sao có thể chứ, ta và hoàng đế của các ông đã bàn bạc rồi, ta diệt trừ ông, tất cả tài sản của Hầu Môn ông sẽ thuộc về ta”.
Nói xong, anh đặt bàn tay lên đỉnh đầu Hầu Công Điền, khí tức kinh khủng xuyên vào, thoáng chốc đã khống chế Hầu Công Điền. Mấy phút sau, anh buông tay ra, Hầu Công Điền quỳ xuống mặt đất, cung kính nói: “Chủ nhân!”
Ngô Bình ‘ừ’ một tiếng, nói: “Ông trở về bán hết sản nghiệp của gia tộc thành tiền, đổi thành thần tệ hoặc đạo tệ, sau đó giao toàn bộ cho ta”.
Advertisement
“Vâng”. Hầu Công Điền cung kính nói.
Hầu Công Điền biến thành con rối của Ngô Bình, trở về bán hết sản nghiệp thành tiền, còn Ngô Bình thì trở lại vị trí ban đầu.
Advertisement
Thạch Xương Huy nói với đám đại thần: “Trẫm biết, trong các ngươi có rất nhiều người là người của Hầu Công Điền. Nhưng mà không sao, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần từ nay về sau các ngươi trung thành cống hiến cho hoàng triều, chuyện trước kia đều có thể bỏ qua”.
Các đại thần đều quỳ xuống mặt đất: “Bệ hạ nhân từ!”
Buổi triều kết thúc, Thạch Xương Huy mời Ngô Bình đến Ngự Thư Phòng, cậu ta cười nói: “Anh Lý, không ngờ thực lực của anh khủng bố như vậy, hai ba chiêu đã giải quyết xong hai cao thủ, ngay cả Hầu Công Điền cũng biến thành con rối của anh!”
Ngô Bình: “Lão đệ, cai trị quốc gia cũng không phải chuyện dễ, về sau anh phải cẩn thận chút”.
Thạch Xương Huy: “Cảm ơn anh Lý nhắc nhở, mấy năm nay tôi luôn học đạo trị quốc, mặc dù không dám xưng là một vị vua giỏi, nhưng vẫn có thể giữ vững gia nghiệp”.
Ngô Bình nói: “Đợi tôi lấy tài sản của Hầu Công Điền rồi sẽ diệt trừ chó săn của Hầu Môn giúp cậu”.
Đang nói chuyện, bỗng có người đến báo: “Bệ hạ! Hầu Công Điền vừa trở về đã bị Hầu thị giết chết, bây giờ gia chủ mới của Hầu Môn chính là Hầu Vọng Dã, một trong bốn thiên kiêu của Hầu Môn”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, nói: “Hầu Vọng Dã này quả là sát phạt quyết đoán, vừa biết Hầu Công Điền bị khống chế đã lập tức giết chết ông ta, sau đó khống chế Hầu Môn. Được lắm, người này khá là thú vị”.
Anh hỏi: “Có tình báo về Hầu Vọng Dã không?”
Người này nói: “Năm nay Hầu Vọng Dã ba mươi năm tuổi, cường giả cấp Chân Tiên, thực lực sâu không lường được, nghe nói ngay cả Hầu Công Điền cũng không phải đối thủ của hắn ta”.
Ngô Bình: “Ồ, đánh thắng Hầu Công Điền, thực lực cũng không tệ đâu”.
Thạch Xương Huy nói: “Anh Lý, làm sao bây giờ? Hầu Môn này nắm giữ quyền lớn trong quân, nếu bọn họ làm phản, chỉ sợ Hoàng Thành không kiên trì được bao lâu!”
Ngô Bình nói: “Không sao, tôi đi xử người này, cậu dẫn đường đi”.
Người báo tin này chính là thủ lĩnh tình báo, hắn ta nghe vậy thì biến sắc, nói: “Lý gia, ta đi e rằng chính là tự tìm đường chết”.
Ngô Bình cười khẩy: “Có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng khó, bớt nói nhảm, dẫn đường!”
Danh Sách Chương: