Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1984

Anh vừa dứt lời, một làn nước từ dưới hồ lập tức dâng lên. Làn nước dày tới mấy mét, dâng cao lên hàng trăm mét rồi hợp lại tại một điểm. Sau cùng, nó tạo thành một tấm khiên khổng lồ bảo vệ hòn đảo.

Làn sương mùa kia gặp khiên nước thì không thể tiến gần hòn đảo hơn.

Tiếp đó, Ngô Bình tiếp tục câu cá.

Hơn nửa tiếng sau, từ trong làn sương dày truyền tới tiếng cười quái dị, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vọng tới: “Ngô Bình, xung quanh hòn đảo này toàn cao thủ bao quanh. Mày nghĩ mày có thể chống lại bọn tao được hay sao?”

Ngô Bình: “Có chống lại được không hồi sau sẽ rõ. Nhưng có chuyện này mà tao biết rất rõ”.

Đối phương hỏi: “Chuyện gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Đó là sau khi tao đếm đến ba thì đầu mày sẽ lìa khỏi cổ. Một… hai… ba!”

Dứt lời, từ trong màn sương vọng ra một tiếng kêu thảm thiết. Nhân Bì Viêm Dương tay xách một cái đầu chảy máu ròng ròng, ném xuống dưới chân Ngô Bình.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, cái đầu vẫn đang mở mắt trừng trừng. Kẻ này chết không nhắm mắt.

Ngô Bình đáp: “Ai bảo mày lắm mồm. Nếu mày im miệng đi thì tao đã không giết mày rồi”.

Chủ nhân cái đầu này tu vi không thấp, là một Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương. Thế nhưng trước mặt Chân quân như Viêm Dương thì không chịu nổi một đòn nên lập tức mất đầu!

Ngô Bình cao giọng nói: “Các vị bằng hữu từ xa tới, không lên đảo uống chén trà sao?”

Dứt lời, lại một giọng nói vang lên: “Ngô Bình, đêm nay mày chắc chắn phải chết, không ai cứu được mày đâu!”

Ngô Bình: “Vậy sao? Nhưng mày cũng không thấy được cảnh tượng đó đâu, vì mày sẽ chết ngay bây giờ”.

“Rào!”

Ở mặt nước cách đó mấy mét đột nhiên có một con rắn nước phi lên khỏi mặt nước, nó siết chặt một người đàn ông mặc áo đen. Người này có tu vi Chân nhân nhưng cũng không thể nào đánh lại rắn nước.

Rắn nước quẫy đuôi một cái, ném người đàn ông vào trong làn nước, rơi bịch xuống trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình niệm một đoạn chú, một ánh sáng màu tím bay tới trói chặt gã đàn ông. Ánh sáng tím đó chính là chiếc dây thừng Tử Kim mà Đông Hoàng đổi cho anh. Loại pháp khí này chỉ cần niệm chú là điều khiển được nên rất tiện sử dụng.

Gã đàn ông áo đen bị trói chặt đến nỗi không thể cử động. Vẻ mặt hắn rất khó coi, nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi quát: “Đồ đê tiện!”

Ngô Bình bình thản ra lệnh: “Vả miệng”.

Một long vệ lập tức xuất hiện, tát cho gã đàn ông một cú nổ đom đóm mắt. Gã đàn ông bay lên mấy chục mét, đầu bẹp rúm lại.

Long vệ kia dịch chuyển, lại nhặt lấy gã đàn ông đem tới trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn gã đàn ông bị đánh cho ngu người, hỏi: “Giờ nói chuyện tử tế được chưa?”

Tên áo đen cuối cùng đã hiểu ra mạng của hắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay Ngô Bình nên không còn hống hách như trước nữa. Hắn hỏi: “Giờ cậu muốn gì?”

Ngô Bình nhìn hắn rồi hỏi: “Anh là ai?”

Đối phương: “Tôi là một người tu luyện bình thường sống ở Viêm Long, tên là Lục Ngô. Tôi chuyên làm việc giúp một số thế lực ở Địa Tiên Giới”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK