Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2692

Anh chợt nhìn rồi kêu lên: “Hỉ Bảo, Hỉ Bảo đâu?”

Một người người bỗng chốc đã đến trước mặt Ngô Bình, chính là Hỉ Bảo, cậu bé cười hi hi nói: “Bố, bố gọi con?”

Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, có vị cao thủ đến thách đấu với bố, bố không muốn đánh với người ta, con lên đánh vài chiêu với họ đi”.

Ánh mắt Hỉ Bảo sáng lên, vội nói: “Được ạ được ạ, con đánh với bọn họ!”

Hỉ Bảo trưởng thành rất nhanh, hiện tại trông giống như một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng đã hơn một mét tư.

Hồng Thiên Toàn thấy Ngô Bình cử ra một đứa trẻ đánh với ông ta thì lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: “Ngô Quyền Sư, cậu dám không coi trọng họ Hồng tôi? Vậy mà lại để một đứa nhỏ đánh với tôi!”

Cương Tử biết thực lực của Hỉ Báo đáng sợ, cậu ta lạnh lùng nói: “Cử Hỉ Bảo là để nể mặt lắm rồi. Nếu có thể đỡ được một chiêu của cậu ấy thì xem như ba mươi năm nay, ông tu luyện không hề uổng phí”.

Hồng Thiên Toàn cười lạnh: “Được! Nếu Ngô Quyền Sư đã coi trọng Hồng tôi bậy Hồng tôi đành mặt dày, cùng tiểu công tử này đánh một trận vậy!”

Trong lòng ông ta cực kỳ hận Ngô Bình, cảm thấy anh không coi trọng mình, vì vậy âm thầm quyết định, nhất định phải đánh cậu nhóc này bị thương! Nhân cơ hội lấy lại mặt mũi!

Hỉ Bảo ôm quyền nói: “Nhận lấy một quyền của tôi!”

Nói xong, cậu bé đánh ra một quyền, một quyền đánh vào người Hồng Thiên Toàn. Hoàng Thiên Toàn này lại giống như một cái bao bố đầy bông, bị một quyền đánh bay mười mấy mét, nặng nề đáp xuống đất. Lúc này, khóe miệng, trong mũi lẫn tai đều chảy máu, tứ chi run rẩy, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Hỉ Bảo, đừng khiến người ta bị thương”.

Hỉ Bảo bĩu môi: “Bố, con chỉ dùng một nửa lực, là ông ta đánh nhau kém mà”.

Mọi người sợ hãi. Một nửa sức lực mà đã đánh người ta ra như vậy? Vậy dùng hết toàn lực thì kinh khủng đến nhường nào?

Ngô Bình đến trước mặt Hồng Thiên Toàn, giúp ông ta chữa trị vết thương, còn đưa thuốc trị thương. Một lúc sau, Hồng Thiên Toàn đã có thể mở miệng nói chuyện, vẻ mặt ông ta xấu hổ nói: “Hồng tôi không biết trời cao đất dày, lại dám thách đấu với Ngô Quyền Sư, Ngô Quyền Sư không những không tức giận, còn giúp đỡ trị liệu, tại hạ thật sự vô cùng xấu hổ!”

Ngô Bình cười nói: “Một mình ông tu luyện trong núi sâu, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Không biết thiên hạ này, người mạnh hơn ông có biết bao người. Nhưng không cần nản lòng, ngoại viện Thục Sơn đang chiêu mộ đệ tử, tôi thấy tư chất ông rất tốt, có hứng thú thì cứ thử xem sao”.

Hồng Thiên Toàn ngây người, hỏi: “Ngoại viện Thục Sơn, đó là nơi nào?”

Cương Tử cười lạnh: “Cậu chủ nhà tôi, chính là đại đệ tử cấp cao nhất của Thục Sơn Kiếm Phái, Thục Sơn là thế lực mạnh nhất ở Địa Tiên Giới. Ngoại viện Thục Sơn, là do cậu chủ nhà tôi sáng lập”.

Hồng Thiên Toàn ôm quyền: “Nếu là do Ngô Quyền Sư thành lập, vậy tại hạ nhất định sẽ đi!”

Hồng Thiên Toàn thua quá thảm, người khác đương nhiên cũng không dám thách đấu, ai cũng ngồi không được, đứng không xong, xấu hổ cực kỳ.

Ngô Bình cho người đem ghế đến, mời mọi người ngồi xuống.

Anh cười nói: “Hồng Quyền Sư, sao ông tìm được đến tôi?”

Hồng Thiên Toàn đau đầu: “Bây giờ võ lâm cả tỉnh đều đang truyền, nói cậu là cao thủ đứng đầu tỉnh K, ai có thể đánh bại cậu, người đó chính là cao thủ đứng đầu tỉnh K”.

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Lời này là truyền từ đâu ra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK