Ngô Bình đang muốn sản xuất dòng xe năng lượng mới. Anh nói: “Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ, trước tiên thử sản xuất mấy dòng xe động cơ hỗn hợp này mới được”.
Nói chuyện vài câu, Ngô Bình mới đề cập chuyện chính: “Nhược Tuyết, manh mối em điều tra được là gì?”
Chu Nhược Tuyết: “Mấy hôm trước, em đi qua tỉnh tới Vân Kinh để bắt tội phạm. Ở Vân Kinh có cáo trạng, cấp trên đã mắng em một trận. Trong lúc tâm trạng không tốt, em gọi đồng nghiệp đi uống rượu. Lúc đi uống rượu, em có chú ý đến một người. Trên cánh tay kẻ đó có hình xăm một con ong thợ. Hình xăm đó em từng thấy trong ghi chép của bố, là hình xăm đặc trưng của thành viên Quân Phong”.
Advertisement
Ngô Bình: “Rồi em bắt kẻ đó sao?”
Chu Nhược Tuyết: “Em và đồng nghiệp khống chế kẻ đó nhưng hắn rất lì lợm không chịu khai gì cả. Vì không có chứng cứ nên ngày hôm sau em phải thả hắn đi. Hơn nữa cấp trên cũng không muốn em tiếp tục điều tra nên em mới cảm thấy rất bực mình”.
Advertisement
Ngô Bình: “Vậy kẻ đó hiện tại đang ở đâu?”
Chu Nhược Tuyết đáp: “Hắn ta vô cùng hống hách, mấy ngày liền hắn lượn lờ xung quanh em. Hắn còn giễu võ dương oai vì cho rằng em không làm gì được hắn”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ kẻ này đi, anh sẽ khiến hắn phải nói sự thật”.
Hơn mười giờ, hai người học đến Thạch Thành. Họ dừng xe trên một con hẻm nhỏ.
Chu Nhược Tuyết nói tên kia thường xuyên lảng vảng quanh đây nên có lẽ ở đây có sào huyệt của hắn.
Đây là một con hẻm cũ kỹ, chỉ một chiếc ô tô đi vừa. Hai bên là những căn nhà kiểu cũ ọp ẹp, vệ sinh rất kém.
Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đứng dưới cây cột điện trên hẻm nói chuyện, thi thoảng họ lại đưa mắt quan sát xung quanh. Hơn mười phút sau, có mấy tên lưu manh đi tới bao vây hai người họ.
Một tên nhìn Chu Nhược Tuyết, huýt sáo nói: “Người đẹp, về nhà anh chơi đi, anh cho ăn xúc xích”.
“Bốp!”
Chu Nhược Tuyết tát bốp vào mặt hắn. Tên lưu manh ôm mặt gào lên: “Lên cho tao!”
“Đoàng!”
Một tiếng nổ vang lên, đám người kia bị đánh bay ra xa. Ngô Bình khẽ lắc người, bay ra xa hơn trăm mét, tóm lấy một gã thanh niên tóc vàng đang lấm lét nấp trong góc quan sát.
Ngô Bình trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, anh hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Tên tóc vàng lúc này đã bị doạ sợ mất mật, sao Ngô Bình có thể di chuyển nhanh như vậy chứ? Hắn lắp bắp: “Không… không nhìn gì cả”.
Chu Nhược Tuyết cũng hú hồn, sao Ngô Bình đã chạy ra đó rồi? Cô cũng vội vã chạy về phía đó. Nhìn thấy tên tóc vàng, Chu Nhược Tuyết lập tức nói: “Chính là hắn!”
Ngô Bình trầm giọng ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Uy lực từ võ hồn của anh khiến tên tóc vàng run như cầy sấy, lập tức quỳ sụp xuống đất.
Danh Sách Chương: