Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 655

Ngô Bình túm tóc tên tài xế hom qua, sau đó kéo anh ta tới trước mặt Chu Hồng Quang rồi nói: “Hôm qua anh ngông như vậy là nhờ ông ta hả?”

Người tài xế run như cầy sấy đáp: “Vâng…”

Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy lọ thuốc ra chấm một chút vào đầu mũi Chu Hồng Quang, sau đó anh lẩm bẩm thần chú rồi ra lệnh: “Chuyển hết tiền của ông vài số tài khoản này, xong xuôi thì hãy lên tỉnh đầu thú, khai báo hết mọi tội lỗi của mình, cả những ai đã bao che cho ông nữa”.

Chu Hồng Quang đã bị thương nặng, nhưng vẫn rất nghe lời: “Vâng”.

Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Chu Hồng Quang đưa xe cảnh sát về đồn trả, sau đó ngồi lên chiếc Land Rover của gã, chiếc xe này có giá hơn ba triệu, động cơ 5.0, xe nặng nhưng tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất năm giây, động lực rất mạnh.

Ngô Bình nhấn ga rồi phóng vụt đi.

Trước khi trời tối, anh đã về đến Vân Kinh, sau đó lái xe đến sơn trang Vân Đỉnh.

Anh vừa dừng xe thì quản gia của nhà họ Đường đã ra nghênh đón: “Cậu Ngô, ông Lạc tới chơi, cô chủ bảo cậu mà về thì mới cậu tới”.

Ông Lạc này chính là Lạc Thần Duyên muốn mua bức tranh Luyện Thần, người của gia tộc Rockefeller, Ngô Bình không ngờ ông ta lại tới.

“Ừm”, Ngô Bình gật đầu.

Lạc Trần Duyên đang ngồi trên ghế ở phòn khách của nhà họ Đường, hai vệ sĩ và bốn người khác đứng hai bên, ông ta đang nói chuyện với Đường Minh Huy và Đường Tử Di.

“Cô Đường, năm tỷ là nhiều rồi, tôi nghĩ ngoài tôi ra thì chắc không ai trả giá cao vậy nữa đâu”, ông ta nói.

Lúc này, Đường Tử Di đã thoáng do dự, đang không biết phải làm sao thì Ngô Bình đã tới, cô ấy mỉm cười nói: “Ngô Bình, anh về rồi à?”

Ngô Bình gật đầu, anh cởi áo khoác ngoài đưa cho quản gia rồi cười nói với Lạc Trần Duyên: “Ông Lạc, chắc lần này lại khiến ông thất vọng rồi, hoà thượng Suraiya đã mua bức tranh ấy mất rồi”.

Lạc Trần Duyên nhìn thấy Ngô Bình một cái là nhăn mặt: “Cậu Ngô, đây là chuyện giữa tôi và nhà họ Đường, cậu đừng xen vào”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi là một cổ đông của Đường Thị, hợp tác nhiều mặt với nhà họ Đường, cho nên chuyện của nhà họ Đường cũng là chuyện của tôi”.

Lạc Trần Duyên lẩm bẩm trách mình xui xẻo rồi nói: “Cậu đừng lòng vòng nữa, chốt một cái giá luôn đi”.

Ngô Bình sờ mũi, sau đó lấy một tờ chi phiếu ra. Đó là tờ chi phiếu 500 triệu mà Trương Tây Linh đã đưa cho anh, có thể đổi sang tiền mặt ở bất kỳ ngân hàng nào trên thế giới.

Anh nói: “Hoà thượng Suraiya đã đưa cho tôi tấm chi phiếu này, chúng tôi đã giao hẹn nếu tôi không bán bức tranh cho ông ấy thì sẽ phải đền bù gấp mười lần số này”.

Lạc Trần Duyên cau mày: “Hoà thượn Suraiya? Người này chết lâu rồi cơ mà?”

Ngô Bình: “Nếu ông ta chết thì đưa chi phiếu cho tôi kiểu gì? Ông ta chết đâu mà, đang làm việc cho Hắc Thiên Giáo kia kìa”.

Hắc Thiên Giáo? Lạc Trần Duyên kinh hãi, mặt nhăn như khỉ, ông ta do dự rồi hỏi: “Cho tôi xem tờ chi phiếu ấy được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK