Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3097

Người ra tay là một ông già gầy gò, thấy đòn tấn công của mình thất bại, ông ta cười lạnh rồi độn thổ xuống đất.

Ngô Bình cười khẩy rồi giậm chân, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã truyền xuống lòng đất.

Uỳnh!

Ngay sau đó, mặt đất xung quanh cũng nổ tung, ông già hộc máu, xương cốt đứt lìa.

Anh đi tới cạnh ông ta rồi nói: “Đánh lén tôi rồi mà còn định chạy ư?”

Ông lão thở dài: “Tôi thua”.

Ngô Bình nói: “Thật ra tôi có thể tha tội chết cho ông, nhưng ông phải nói thật, tại sao ông muốn giết tôi?”

Ông lão ngẩn ra rồi nói: “Cậu không biết thật à?”

Ngô Bình: “Biết cái gì?”

Ông lão: “Gần đây đang có giết chóc, hễ gặp người sống thì phải ra tay giết ngay”.

Ngô Bình: “Cảnh giết chóc gì cơ? Tại sao lại phải giết người?”

Ông lão: “Vì phải sống ở đây và giết được ít nhất ba người thì mới có tư cách vào bí cảnh Ngũ Hành”.

Ngô Bình: “Đó là nơi nào?”

Ông lão: “Bí cảnh Ngũ Hành là không gian mà Tiên Thiên Ngũ Hành Đạo tạo ra, bên trong có ý nghĩa của ngũ hành”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai tạo ra quy luật?”

Ông lão: “Vô Sanh lão tổ – chủ nhân của rừng Vô Sinh”.

Ngô Bình cảm thấy rất lạ: “Tại sao Vô Sinh lão tổ phải đặt ra quy tắc này? Các người tàn sát lẫn nhau có lợi gì với ông ta?”

Ông lão: “Quy tắc của Vô Sinh lão tổ trước giờ đã thế, còn tại sao thì bọn tôi cũng không biết”.

Ngô Bình: “Khu vực này có bao nhiêu người? Rồi còn bao nhiêu người sống sót?”

Ông lão: “Theo tôi được biết, có lẽ không ít hơn một trăm năm mươi người, bình thường, khi số người giảm xuống còn khoảng mười lăm, Vô Sinh lão tổ mới tuyên bố dừng cuộc thảm sát”.

Ngô Bình lắc đầu, anh thấy chuyện này quá mức kỳ lạ nên hỏi: “Có được rút lui giữa chừng không?”

Ông lão: “Không được rút lui, xung quanh được bày bố sát trận, người vào thì không sao nhưng nếu ai muốn ra ngoài trước khi cuộc thảm sát kết thúc thì sẽ bị cấm chế g iết chết”.

Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, nói thế là anh cũng bị vây khốn ở cái nơi quỷ quái này.

“Nếu tôi không giết ai cũng không tham gia vào cuộc thảm sát thì sao?”, ông lão quái lạ nhìn anh: “Cậu không giết người khác, người khác cũng sẽ giết cậu, không tránh được”.

Ngô Bình: “Nói thế tôi bắt buộc phải tham gia”.

Ông lão: “Đạo hữu, cậu tha cho tôi đi, tôi ra tay với cậu cũng là vì quy tàn sát ở nơi này”.

Ngô Bình cười nhạo: “Vậy bây giờ có phải tôi giết ông rồi không?”

Ông lão khổ sở: “Ông già tôi vẫn chưa muốn chết, chỉ cần đạo hữu nguôi giận, tôi có thể đưa tất cả tài sản cho cậu”.

Ngô Bình rất có hứng thú với “tài sản” mà ông ta nói: “Ông có những gì, cho tôi xem thử”.

Ông lão lấy một túi đựng đồ vật ra, đưa cho Ngô Bình, khi mở ra xem thì anh thấy trong túi không gian này chứa không ít tiền báu và tiên thạch, tổng giá trị chắc không ít hơn hai trăm triệu.

Thật ra tu vi của ông lão không thấp, đã là Bán Bộ Hư Tiên nên khá giàu có.

Ngô Bình nhận lấy đồ rồi hỏi: “Ông tên là gì, đến từ tông môn nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK