Ngô Bình gật đầu: “Tiếp tục lên”.
Ngô Bình lên núi, đi tâm mấy trăm mét thì đột nhiên ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ. Cậu lập tức dừng lại, quan sát xung quanh và phát hiện xung quanh, trong phạm vi một trăm bước đều chỉ có cỏ dại, đá cuội mà không hề có dược liệu gì.
“Cậu Ngô sao thế?”, Tử Hi hỏi, khứu giác của mấy người họ không nhạy bằng Ngô Bình nên không ngửi được mùi thơm.
Ngô Bình hỏi: “Trước đây mọi người từng đến núi 'Thần Nông nhưng lại không tìm thấy dược liệu đúng không?”
Tử Hi gật đầu: “Đúng vậy, ở núi Thần Nông muốn tìm dược liệu phải dựa vào vận may, vận may tốt thì đi vài bước là có thể gặp được còn vận may không tốt thì có đi mười ngày nửa tháng cũng không tìm được một cây”.
Ngô Bình đi về phía trái mấy bước rồi lại đi về phía phải mấy bước, sau đó bước về phía trước theo hướng trái. Cậu đi được mấy chục bước thì dừng lại, trước mặt có một tảng đá cao tầm một mét, trông có vẻ khá bình thường.
Ngô Bình đưa tay ra vỗ nhẹ mấy cái lên tảng đá, tảng đá đột nhiên phát sáng, trong ánh sáng thấp thoáng xuất hiện hình dáng của một cây thuốc.
Ngô Bình nhấc tay ra, ánh sáng vụt tắt, cậu cười, nói: “Chỗ này có một mảnh không gian nhỏ bị gấp khúc, vì vậy chúng ta không thể nhìn thấy được linh dược”.
Tử Hi như nghĩ ra được gì đó: “Thì ra dược liệu nấp. trong không gian gấp khúc”.
“Không sai, những không gian gấp khúc này sẽ xuất hiện ở một vài thời điểm nhất định, nếu như ai may mắn gặp được thì sẽ có thể lấy được linh dược”.
Lãnh Thanh Huy đánh nhẹ lên đầu: “Thì ra là vậy, cậu Ngô, sao cậu lại phát hiện ra?”
Ngô Bình: “Tôi khá nhạy cảm với không gian”. Cậu nói dứt lời thì đưa tay lên, búng nhẹ, không gian mở rộng ra như sóng nước, sau đó đằng sau tảng có xuất hiện một không gian rộng chừng mười mét vuông, ở đó có một cây thuốc màu xanh pha vàng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Ngô Bình lấy đồ nghề ra, chớp mắt đã đào được cây thuốc lên, sau đó cho vào trong pháp bình chuyên dùng để bảo quản.
Mấy người đó thấy Ngô Bình có thu hoạch thì rất ngưỡng mộ, Tử Hi cười, nói: “Cây thuốc này ít nhất cũng phải cấp chín”.
Ngô Bình: “Cây này tên là Kim Hồn Tiên Thảo, thuộc linh dược cấp mười. Linh dược cấp mười đã có thể thay đổi hình dạng, vì vậy đây vốn không phải là hình dạng vốn có của nớ”.
“Lãnh Thanh Huy: “Chúc mừng cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Tiếp tục tìm đi”.
Sau đó, cậu lại tiếp tục lên núi, đi chưa được bao xa thì đã gặp một nhóm người khác. Đối phương gồm bốn người, trông có vẻ rất thê thảm, một người đàn ông mặc đồ lam trong số đó nói: “Các vị, trước mặt có một cây thuốc, chúng tôi không cách nào lấy được, có hứng thú hợp tác với chúng tôi, cùng chinh phục tiên thảo không?”
Lãnh Thanh Huy nghe nói có tiên thảo thì hai mắt sáng lên, hỏi: “Tiên thảo mà cậu nói là linh dược cấp mấy?”
Người đó nói: “Không rõ, nhưng nó có thể thay đổi hình dạng, chắc ít nhất cũng phải cấp mười nhỉ?”
Lãnh Thanh Huy nhìn sang Ngô Bình, mặc dù Ngô Bình là người ngoài nhưng bây giờ cậu đã là thầm trở thành chỗ dựa của tất cả mọi người rồi.
Ngô Bình: “Chúng tôi không có hứng thú hợp tác với người khác, anh có thể bán vị trí của tiên thảo cho tôi, chúng tôi sẽ tự đi đối phó với nớ”.
Đối phương chau mày: “Chỉ mua tin tức của chúng tôi sao? Vậy anh định trả chúng tôi bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Nếu là tiên thảo cấp mười thật thì tôi có thể trả anh một triệu tiền tiên”.
Đối phương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: “Được, hãy đi theo tôi”.
Mấy người đó đi trước dẫn đường, đi chếch về phía trên chừng bảy tám dặm, đến một nơi bị bao trùm bởi sương vàng với cây cối mọc dày trên mặt đất.
Bốn người họ dừng lại bên ngoài màn sương, nói: “Tiên thảo đó nằm ở bên trong, có thể trả tiền cho tôi rồi chứ?”
Ngô Bình nhích mũi, cậu đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, đúng là không phải linh dược bình thường. Cậu gật đầu, lập tức quăng qua cho đối phương, bên trong có chứa một triệu tiền tiên.
Danh Sách Chương: