Đột nhiên có một luồng ánh sáng kiếm đâm về phía anh nhanh như chớp, không một tiếng động đã chạm đến ngực anh. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, hai ngón tay lập tức kẹp chặt mũi kiếm, đồng thời giơ chân đá kẻ đó.
Lúc ra tay, anh đã dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy kẻ ra tay chính là Trình Lý!
“Ầm!”
Advertisement
Anh đạp Trình Lý văng ra, lạnh lùng nói: “Đánh lén tôi?”
Trình Lý nghe thấy giọng Ngô Bình, bèn kêu lên: “Anh cách xa tôi ra một chút. Vừa nãy tôi cảm thấy mình bị tấn công, không phải nhằm vào anh”.
Ngô Bình hừ giọng, đoạn lấy mười mấy viên đá vừa nhặt được, dùng bút bùa vẽ bùa lên đó thật nhanh. Vài phút sau, anh đã vẽ xong mười hai bùa đá, bèn ném nó ra xung quanh.
Advertisement
Đá vừa rơi xuống đất, màn sương đen đột nhiên tan ra bốn phía, để lộ một khu vực hình tròn có bán kính hai mươi mét, trong khu vực này không hề có sương đen.
Bốn người đã nhìn rõ nhau. An Tự Tại vui mừng nói: “Anh Ngô quả là cao thủ, còn biết cách phá bỏ sương mù ma!”
Ngô Bình nhìn Trình Lý chằm chằm: “Tại sao lại đánh lén tôi?”
Trình Lý rất xấu hổ: “Xin lỗi, sương mù ma đã ảnh hưởng đến thần trí con người. Ban nãy tôi cảm giác anh đánh lén tôi nên mới ra tay phản đòn”.
Ngô Bình cau mày. Anh không tin lời đối phương.
An Tự Tại vội tiếp lời: “Anh Ngô à, anh Trình nói thật đấy. Ban nãy tôi cũng bị ảnh hưởng nhưng khắc chế được thôi. Sương mù ma này rất ghê gớm, ít ai gặp phải sương mù ma mà có thể sống sót trở ra”.
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Lý và Ba Ngọc Sinh đều rất khó coi. Xem ra lời An Tự Tại nói là sự thật.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đừng nhăn mặt nữa. Có tôi, các anh không chết được đâu”.
Ba Ngọc Sinh vẫn không phục: “Tuy trận pháp của anh có tác dụng nhưng chúng ta vẫn mắc kẹt ở đây. Tôi nghe trưởng bối nói rằng sương mù ma đã xuất hiện thì sẽ không tan trong ba năm đấy”.
An Tự Tại nhìn Ngô Bình: “Anh Ngô có cách đưa chúng tôi ra khỏi sương mù ma ư?”
Ngô Bình đáp: “Có thể thử”.
Anh lấy bút bùa ra, bắt đầu vẽ bùa. Lần này anh vẽ “bùa tránh tà”, có thể trừ mọi tà lực.
Vẽ xong bốn lá bùa, anh ném cho An Tự Tại một lá, đoạn hỏi Ba Ngọc Sinh: “Anh có lấy bùa của tôi không?”
Ba Ngọc Sinh vừa mới nghi ngờ Ngô Bình, không thể mặt dày được, đành cứng miệng đáp: “Không cần”.
Ngô Bình lại nhìn sang Trình Lý: “Còn anh?”
Trình Lý ôm quyền: “Anh Ngô hãy cho tôi một lá”.
Ngô Bình ném một lá bùa tránh tà cho đối phương, sau đó cầm bùa đi thẳng ra ngoài vòng tròn. Mọi người đều nhìn thấy sương mù ma đã tản ra trong phạm vi hai, ba mét xung quanh anh.
Đôi mắt Trình Lý và An Tự Tại đều sáng lên. Họ liền nối gót Ngô Bình.
Sắc mặt Ba Ngọc Sinh rất khó coi, cảm thấy hơi hối hận. Nhưng lúc này Ba Ngọc Sinh không thể mở miệng nói “cần”, chỉ có thể theo sát Trình Lý và An Tự Tại để không bị chìm vào màn sương đen.
Đi được một đoạn, An Tự Tại hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước à?”
Danh Sách Chương: