Ngô Bình đã rất hài lòng, anh mỉm cười rồi có một tia chớp loé lên, ngay sau đó anh đã quay về phủ của Đại đô đốc.
Lý Mai vẫn chưa ngủ dậy, do đêm qua chinh chiến miệt mài với Ngô Bình nên toàn thân cô ấy đều đau nhức, không thể xuống giường nổi.
Ngô Bình không gọi cô ấy dậy, mà ra chào Chu Nguyên Thông một tiếng rồi đến doanh trại của cấm quân.
Advertisement
Hôm qua, anh đã nhờ Đại tướng quân Nguỵ Nguyên dán thông báo rằng hôm nay mình sẽ khiêu chiến cao thủ của cả cấm quân, bất cứ ai đánh bại anh đều sẽ nhận được phần thưởng lớn là 100 triệu Thần Long.
Ngay khi biết được tin này, cả cấm quân đã chấn động, ai cũng nghĩ Tổng thủ lĩnh mới điên rồi, lẽ nào không biết Ngoạ hổ tàng long của cấm quân hay sao?
Advertisement
Khi Ngô Bình quay lại, Nguỵ Nguyên đã sai người chuẩn bị xong lôi đài, mấy chục nghìn quân sĩ vây kín xung quanh để chờ xem trò vui.
“Đại tướng quân, nếu mọi người đến đủ hết rồi thì bắt đầu luôn đi thôi, tránh lãng phí thời gian”.
Ngô Bình tung người rồi nhảy lên lôi đài.
Sau đó có một sĩ quan cấp tá bay lên theo, người này có tu vi ở cảnh giới Đoạt Thiên, Ngô Bình cảm thấy thực lực của người này phải ngang với Tổng thủ lĩnh cũ.
Sĩ quan cấp tá ấy cười nhếch mép nói: “Tổng thủ lĩnh, tôi xin lỗi trước nhé, tại 100 triệu Thần Long hấp dẫn quá!”
Ngô Bình: “Không sao, cứ đánh thắng tôi là anh sẽ có tiền thưởng”.
“Được!”
Người đó lách người một cái, lập tức có ảo ảnh mãnh thú xuất hiện ở phía sau rồi cùng tấn công Ngô Bình.
Không hề có một động tác dư thừa nào hết, anh ta đã đã sử dụng sức mạnh tinh thuần.
Các binh sĩ ở phía dưới đều sáng mắt lên, người này chính là cường giả trong cấm quân của họ. Từ thời niên thiếu, anh ta đã luyện hoá hồn phách của Bá Long - một loài mãnh thú thời cổ đại nên có thực lực rất kinh khủng.
Khi nắm đấm của người đó bay tới, Ngô Bình túm ngay lấy cổ tay anh ta rồi vật anh ta ngã xuống sàn đấu.
Người kia cảm thấy cổ tay mình sắp gãy nát, anh ta kêu lên đau đớn nhưng mãi không ngượng dậy được.
Mọi người ở bên dưới đều kinh ngạc, lẽ nào trận đấu kết thúc rồi?
Ngô Bình cười nói: “Anh thua rồi, cho nên phải đồng ý một điều kiện của tôi”.
Người đó ngỡ ngàng nói: “Anh làm thế nào vậy? Tôi ở cảnh giới Đoạt Thiên Tiên rồi đấy”.
Ngô Bình: “Anh xuống đi, người khác!”
Người đó bị lôi xuống dưới, sau đó lại có một người khác nhảy lên. Người này có tu vi ở cảnh giới Hư Tiên, hắn mặc một chiếc áo giáp có hình rồng màu vàng, tay cầm hai cái kích.
Hắn không nói gì mà gào to, sau đó vung cái kích lên chém xuống. Người này có thể chất rất mạnh, sức lực thì khỏi phải bàn, khi cái kích của hắn chém xuống, không gian như bị nứt ra.
“Xuống!”
Danh Sách Chương: