Cầm lấy nhẫn Hoàng Long, Ngô Bình hít sâu một hơi, chắp tay lại với không trung, sau đó xoay người về căn phòng phía sau.
Mở cửa ra, bên trong lại có một hang động kỳ lạ. Chỉ thấy cậu đang đứng trên đỉnh núi, dưới chân núi có một thị trấn, trong thị trấn lại có rất nhiều người sinh sống, phần lớn đều là người bận rộn làm việc trong vườn thuốc.
Một con rối đang ngồi trên đỉnh núi, con rối này là hình tượng của một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Vẻ mặt con rối rất ngơ ngác, Ngô Bình đẩy cửa bước vào, cô ta lập tức đứng lên, quanh người toát ra sát khí.
'Thế nhưng khi nhìn thấy nhãn Hoàng Long trên tay
Ngô Bình, cô ta lập tức lộ ra vẻ cung kính: “Chủ nhân”.
Ngô Bình hơi tò mò nhìn con rối này hỏi: “Đây là nơi nào?”
Con rối nói: “Thưa chủ nhân, nơi này là “Vườn Bản Thảo” do chủ nhân cũ dựng nên, bên trong trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi tên của cô ta. Con rối: “Thưa chủ nhân, tôi là Hoàng Phu”.
Ngô Bình khac ngạc nhiên: “Cô có linh hồn của người?”
Hoàng Phu: “Năm đó tôi bị kẻ thù hại chết, hồn phách không có chỗ dựa, sắp bị yêu thú ăn thịt. Chính là chủ nhân cũ đã cứu tôi, sau đó tạo ra thân thể này cho. tôi”.
“Người dưới núi này cũng giống cô sao?”, cậu đã để ý đến dường như người ở dưới núi cũng đều là con rối.
Hoàng Phu gật đầu: “Đúng thế, thưa chủ nhân. Năm đó họ đều phạm tội nặng, đáng lẽ phải bị hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần, chính chủ nhân đã cho họ cơ hội sống. Nhưng họ phải làm việc ở đây mãi mãi, ngày nào. không làm việc thì sẽ hồn bay phách tán”.
Ngô Bình có hứng thú với chủ nhân nơi này bèn hỏi: “Chủ nhân cũ của cô tên gì, là người thời đại nào?”
Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ tên là Hoàng Sư Đạo, là một thầy luyện đan vào thời thánh hoàng Thường Minh. Tu vi của ông ấy rất khó thăm dò, bản lĩnh đáng kinh ngạc, ngay cả thánh hoàng Thường Minh cũng kính trọng ông ấy”.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, người mà ngay cả thánh hoàng cũng phải kính trọng thì chắc là một trong những người giỏi nhất thời đại đó.
“Ông ta đi đâu rồi?”, cậu hỏi đến vấn đề đáng quan †âm nhất.
Hoàng Phu: “Biến mất với thánh hoàng rồi, không ai biết họ đi đâu cả”.
“Biến mất? Tại sao lại biến mất?” Hoàng Phu lắc đầu: “Ta không có tư cách biết chuyện này. Cho dù có biết, linh hồn của ta cũng không thể chịu được, sẽ hồn bay phách tán tại chỗ”.
Ngô Bình: “Tin tức mà linh hồn không thể chịu được sao? Rốt cuộc là gì?”
Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ trước khi đi đã từng nói, người nào cầm nhãn Hoàng Long đến vườn Bản Thảo thì là chủ nhân mới của nơi này”.
Ngô Bình: “Tiền bối Hoàng đi bao nhiêu năm rồi?”
Danh Sách Chương: