Anh dùng kiếm Hắc Long cắt vào khối băng, mặt cắt lộ ra hai con trùng cánh cứng, chính là trùng lửa độc.
Nhìn thấy trùng cánh cứng, Thần Chiếu không biết đó là gì, bèn hỏi: “Chủ nhân, đây là gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Trùng lửa độc, một loại dị trùng rất lợi hại. Nó có thể phát ra lửa độc Cửu Âm, ngay cả Thiên Tiên cũng có thể thiêu chết. Những con trùng này còn sống đấy. Ông có thể luyện hoá chúng nhân lúc chúng đang đông lạnh”.
Advertisement
Đôi mắt Thần Chiếu sáng rỡ: “Tôi sẽ đột phá ngay, thưa chủ nhân!”
Thần Chiếu đi tu luyện. Còn Ngô Bình đến bệnh viện sau khi ăn trưa xong. Vị chủ nhiệm Hạ Ninh không có mặt ở đây, anh phải hỗ trợ một khoảng thời gian.
Advertisement
Vừa đến bệnh viện, anh đã gặp Lam Dĩnh. Với đôi mắt đỏ hoe, Lam Dĩnh hỏi Ngô Bình: “Là anh bảo cô ta giết anh tôi?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi cũng không ngờ được điều này, vô cùng xin lỗi. Có điều anh cô đã hại chết ba người hộ vệ của cô ấy, chết cũng không oan”.
Lam Dĩnh ôm mặt khóc rống lên, bi thương vô cùng.
Ngô Bình nói: “Địa Tiên Giới là thế, máu lạnh vô tình. Đi thôi, cùng tôi đến phòng khoa. Chiều nay vẫn vài ca phẫu thuật”.
Sau khi tan sở, Ngô Bình lái xe đưa Lam Dĩnh về nhà.
Xe đỗ trước cổng khu nhà. Lam Dĩnh nghiến răng nói: “Tôi sẽ cố gắng tu luyện! Trả thù cho anh tôi!”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này. Hạ Ninh là chân quân, tu vi cao như sư phụ của anh cô vậy. Với tư chất của cô, rất khó đạt được trình độ như cô ấy. Mà dù cô đạt được thì khi ấy, cô ấy cũng không còn như xưa, cô vẫn không phải là đối thủ của cô ấy”.
Lam Dĩnh đanh mặt: “Dù khó khăn ra sao, tôi vẫn phải trả thù!”
Ngô Bình biết khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Thế thì cô hãy trở thành Nhân Tiên trước. Uống đan dược mà tôi đã cho cô, thử xem sao”.
Sau khi Lam Dĩnh xuống xe, Ngô Bình lái xe rời đi. Anh biết ngày mai Lam Dĩnh không thể đi làm nữa. Mà anh đoán Lam Đế đã để lại tài nguyên tu hành cho Lam Dĩnh. Đây cũng là cơ sở cho những lời vừa rồi của đối phương.
Hằng ngày anh đi đi về về giữa bệnh viện và đảo Vân Mộng, bình quân mỗi ngày có bốn ca phẫu thuật, cứ rảnh rỗi là anh thích chạy đến phòng cấp cứu.
Bất giác, anh đã làm việc ở bệnh viện hơn nửa tháng rồi. Đại thoái bệnh của anh, cuối cùng cũng kết thúc!
Hiện giờ thể chất của anh đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước lúc đại thoái bệnh, thật sự là thay da đổi thịt! Nếu như nói trước đó anh vẫn chỉ là con người, thì bây giờ anh đã thực sự sở hữu thân thể của tiên!
Hôm nay, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, anh đến phòng viện trưởng và xin nghỉ phép dài ngày.
Viện trưởng không nghĩ nhiều, vui vẻ phê duyệt cho anh ngay.
Sau khi nghỉ phép, Ngô Bình đưa người thân về huyện Minh Dương.
Bây giờ huyện Minh Dương đã trở về dáng vẻ của một huyện thành bình thường như ngày xưa. Trước đó, các nhà tư bản lớn đã thi nhau rút lui, chỉ còn một nhóm tập đoàn do tập đoàn Lý thị dẫn đầu. Họ đã mua lại phần lớn đất đai và bất động sản.
Danh Sách Chương: