Trái tim của Tôn Tinh đập thình thịch, sau đó cô ta nhìn chăm chăm về phía Ngô Bình.
Triệu Kỳ Lượng đứng cạnh đó lạnh giọng nói: “Tôn Tinh, em vẫn muốn quay lại với Ngô Bình à? Em thôi cái suy nghĩ ấy đi, em không thấy đến các mỹ nữ cực phẩm như Lâm Nhu và Đào Như Tuyết còn phải khách sáo với cậu ta vây sao? Em không xứng đâu!”
Tôn Tinh như bị đạp trúng đuôi, lập tức nhảy dựng lên, sau đó tức tối nhìn Triệu Kỳ Lượng rồi mắng: “Tất cả là tại anh! Anh là cái loại vô liêm sỉ, nếu không tại anh lừa tôi thì giờ tôi vẫn là bạn gái của anh ấy”.
Advertisement
Triệu Kỳ Lượng tỏ vẻ coi thường: “Cô thôi đi! Ban đầu là ai chủ động leo lên giường của tôi? Ha ha, Ngô Bình ngồi tù, nhưng tháng nào cũng gửi cho cô mấy chục nghìn để tiêu vặt, như thế là quá có tình có nghĩa với cô rồi. Nhưng cô thì sao? Nếu không muốn quen cậu ta nữa tại sao còn sài tiền của cậu ta? Tại sao hàng táng vẫn viết thư lừa cậu ta, còn nói nhớ nhung này kia? Tôn Tinh, cô mới là loại phụ nữ ham hư vinh!”
Advertisement
Tôn Tinh bị nói trúng tim đen nên lập tức cứng họng.
Đúng thế! Khi Ngô Bình đi tù, thi thoảng lại gọi cho cô ta, đã thế tháng nào cũng gửi tiền cho cô ta tiêu vặt. Vào ngày sinh nhật hay lễ tết, anh còn gửi cả quà.
Còn cô ta thì sao? Từ khi biết Ngô Bình phải ngồi tù, cô ta đã quyết định từ bỏ anh, sau đó vẫn nghe điện thoại của anh, song là vì số tiền tiêu vặt hàng tháng, không thì cô ta đã đá anh ngay rồi.
Nhớ tới những điều tốt đẹp Ngô Bình từng làm cho mình, Tôn Tinh chợt che mặt rồi bật khóc, sau đó đứng dậy chạy về phía Ngô Bình.
Nhưng mới chạy được vài bước thì cô ta đã dừng lại, vì Đào Như Tuyết đang khoác tay Ngô Bình, hơn nữa còn thơm nhẹ lên má anh, trong mắt cô ấy chứa đầy vẻ ỷ lại và tôn sùng.
Tôn Tinh ngẩn ra rồi chợt thấu suốt mọi vấn đề, đúng như những gì Lư Tuấn Phi nói, họ không cùng một thế giới nữa rồi.
Tại sao chứ! Cô ta gào thét trong lòng.
Lẽ ra cô ta đã có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý với anh, tại sao chính cô ta lại buông bỏ?
Tôn Tin chợt hét to rồi lao ra khỏi khách sạn như đã phát điên.
Mọi người đều giật nảy mình, có người thì thầm: “Ai thế? Bị thần kinh à?”
Tôn Tinh đi rồi, Triệu Kỳ Lượng thở dài một hơi rồi cũng đứng dậy bỏ đi.
Lư Tuấn Phi hỏi: “Cậu đi đâu?”
Triệu Kỳ Lượng: “Về nhà! Mẹ tôi đã giới thiệu một cô gái khác cho tôi, cô ấy rất tốt, chúng tôi sẽ đến với nhau”.
Lư Tuấn Phi không nói gì nữa, chỉ châm một điếu thuốc rồi hút.
Bây giờ, Diêm Lập Vũ không còn kiêu ngạo chút nào nữa, mà rất lễ phép với Ngô Bình. Để lấy lòng anh, anh ta chẳng màng đến tuổi tác mà luôn miệng gọi Ngô Bình là anh.
Mã Thiên Lý thì có chừng mực hơn nên chỉ gọi Ngô Bình là cậu Ngô hoặc tổng giám đốc Ngô.
Diêm Lập Vũ là một người rất có đầu óc, anh ta là một trong những người đi đầu trong việc live stream bán hàng. Hiện giờ anh ta đang có bốn người chuyên live stream bán hàng cực đỉnh.
Danh Sách Chương: