Ngô Bình không nói thêm nữa mà chém chết anh ta ngay, sau đó thu dọn sơ rồi quay về lại khách sạn.
Lam Chỉ Ngư đợi chưa đến mười mấy phút thì Ngô Bình đã quay lại và tiếp tục ăn cơm.
Cô ta hỏi: “Lúc nấy có người đuổi theo cậu, là ai thế?”
Ngô Bình: “Là người muốn cướp đồ của tôi, đã giải quyết xong rồi”.
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây cậu lộ diện hơi nhiều, thiết nghĩ có rất nhiều thế lực đang theo dõi cậu”.
Ngô Bình: “Cũng chẳng còn cách nào, có một số chuyện không phải tôi có thể kiểm soát được”.
Lam Chỉ Ngư: “Vì vậy nhanh chóng gia nhập một thế lực lớn sẽ có thể tránh được rất nhiều rắc rối”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đợi việc ở học viện quân sự kết thúc tôi sẽ đến tiên giới Vạn Kiếm một chuyến, chính thức nhận thân phận đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường”.
Lam Chỉ Ngư nói: “Tên tuổi của Chí Tôn Kiếm Đường rất lớn, nếu cậu giữ được thân phận đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường thì sẽ không có ai dám để ý đến cậu nữa”.
Ngô Bình: “Ừm, chị Chỉ Ngư nói có lý, sống ở xã hội này, một là phải có người chống lưng, còn không thì phải có thực lực, nếu không thì làm gì cũng khó”.
Lam Chỉ Ngư nâng ly rượu lên, cười, nói: “Ngô Bình tôi kính cậu một ly, chúc cậu sớm tốt nghiệp”.
“Cảm ơn chị Chỉ Lam”. Hai người cùng nâng ly.
Họ vẫn chưa đặt ly xuống thì đã có người nhanh chân lên lầu trúc, sau đó đẩy cửa ra. Đó là một người đàn ông cao hơn một mét chín, tóc ngắn, mặt chữ điền, tầm ba mươi tuổi trở lại, một cánh tay xăm hình kiếm, tay kia hình thanh đao. Anh ta giận dữ, nhìn Lam Chỉ Ngư chằm chằm, nói: “Chỉ Ngư, em đang hẹn hò với tên nhóc này sao?”
Lam Chỉ Ngư nhìn thấy người đó thì vừa bất ngờ vừa tức giận, nói: “Hoàng Thập Lực, anh theo dõi tôi sao?”
Người đàn ông tên Hoàng Thập Lực đó hừ lạnh: “Nếu anh không đi theo em thì sao có thể biết em lén lút với đàn ông bên ngoài?”
Ngô Bình chớp mắt, không nói gì, dù gì thì cậu cũng chưa biết rõ tình hình, cũng không biết người này có quan hệ thế nào với Lam Chỉ Ngư.
Lam Chỉ Ngư giận đến thở dốc, lạnh lùng đáp: “Hoàng Thập Lực, tôi đi với ai không liên quan gì tới anh”.
Hoàng Thập Lực hừm một tiếng nặng nề: “Ăn cơm? Đã ba tháng rồi em không ra ngoài ăn cơm, sao hôm nay lại ra nào ăn cơm với thằng công tử bột này”.
Ngô Bình hỏi: “Chị Chỉ Ngư, anh ta là ai?”
Lam Chỉ Ngư: “Huấn luyện viên của học viện quân sự, nửa năm trước đột nhiên tự tuyên bố tôi là bạn gái của anh ta, sau đó cứ bám riết lấy tôi”.
Hoàng Thập Lực chau mày: “Đơn phương tuyên bố? Anh đã được bố em đồng ý mới tuyên bố quan hệ của chúng ta”.
Lam Chỉ Ngư giận dữ, nói: “Chuyện của tôi do tôi tự làm chủ”.
Hoàng Thập Lực lắc đầu: “Gia tộc của em đang đứng trước nguy cơ lớn, chỉ có nhà họ Hoàng của anh mới có thể giúp gia tộc của em thoát khỏi nguy cơ, chỉ dựa vào điểm này thôi thì Lam Chỉ Ngư em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh”.
Cuối cùng thì Ngô Bình cũng hiểu ra quan hệ của hai bên, cậu hỏi: “Chị Chỉ Ngư, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Lam Chỉ Ngư thở dài: “Hôm nay tới đây thôi, xin lỗi nhé”.
Ngô Bình cười, nói: “Không sao”. Hoàng Thập Lực nghe Ngô Bình gọi Lam Chỉ
Ngư là chị Chỉ Ngư thì lạnh lùng nói: “Nhóc con, dám có ý đồ với người phụ nữ của Hoàng Thập Lực này, có phải chán sống rồi không?”
Ngô Bình hỏi Lam Chỉ Ngư: “Chị Chỉ Ngư, có phải chị thật sự không thích anh ta không?”
Lam Chỉ Ngư trừng anh ta, nói: “Là chán ghét”. Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi”.
Sau đó, cậu đột nhiên khoác vai Lam Chỉ Ngư, cười, nói: “Tôi để ý chị ấy đó, anh đánh tôi đi”.
Hoàng Thập Lực tức nổi gân xanh, cao giọng hét: “Thả cô ấy ra”.
Ngô Bình: “Đối diện có một ngọn núi hoang, tôi ở đó đợi anh”. Cậu nói xong thì ra ngoài qua cửa sổ, Hoàng Thập Lực không chút do dự, hét lớn rồi đuổi theo sau.
Lam Chỉ Ngư giật mình và cũng đuổi theo sau.
Gần khách sạn có một ngọn núi hoang, trên đỉnh núi có một khu vực khá bằng phẳng, Ngô Bình dừng lại ở đó, vòng tay trước ngực, đợi Hoàng Thập Lực xuất hiện.
Mười mấy phút sau, Hoàng Thập Lực chạy lên đỉnh núi, anh ta nhìn quanh bốn phía, sau đó đốt một điếu thuốc, vẻ tức giận trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Danh Sách Chương: