Ngô Bình vào cánh cửa kia thì đã đến một nơi rộng lớn, trên mặt đất trải đầy ngọc đỏ trong suốt, trên mỗi khối ngọc đều có khắc chữ sáng rực.
Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một cái gương cao hơn hai mét, phần đế rất lớn, nó vững vàng đứng đó. Trước gương có một tấm bia, bên trên có viết vài ký tự.
Cậu tiến lên đọc thì phát hiện những ký tự này rất kỳ lạ, cậu đều không nhận ra. Nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu xuất hiện một lượng lớn ký tự, sau đó lập tức hiểu được ý nghĩa những chữ này.
Nội dung trên bia là: bảo kính trước mặt gọi là bảo kính Kim Cương, bên trong ẩn giấu bí truyền Kim Cương, nếu lấy được có thể tu luyện bí cảnh Kim Cương. Theo như những gì viết bên trên, bí cảnh Kim Cương có thể dùng như một loại lực hỗ trợ bí cảnh, tu luyện nó có thể khai phá được Kim Cương Động Thiên trong cơ thể, lưu trữ tiên lực Kim Cương.
Ngô Bình như có suy nghĩ, lầm bầm tự nói: “Không biết có phải năm đó tổ sư Liên Sơ đã lĩnh ngộ được bí cảnh Kim Cương rồi không”.
Với những gì cậu biết, nếu tu hành bí cảnh là một gốc đại thụ thì bí cảnh Kim Cương chính là hoa nở trên cây, mà thần thông đạo pháp có được khi tu luyện bí cảnh Kim Cương chính là thành quả có được từ gốc đại thụ bí cảnh.
Ngô Bình biết rõ, bí cảnh Kim Cương này sẽ có ích rất nhiều với cậu, lúc này tập trung lĩnh ngộ. Cậu đến trước gương, ánh mắt tập trung nhìn bảo kính mấy giấy, trên gương đã xuất hiện vô số quang ảnh kính tượng huyền diệu. Thứ này thực sự rất kỳ ảo, khiến trong đầu cậu lại xuất hiện rất nhiều thông tin, nhưng thông tin này lại có thể khiến cậu dễ dàng hiểu được chân lý của bí cảnh Kim Cương.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được truyền thừa trong bảo kính, trong thân thể dần xuất hiện một loại bí lực Đại Kim Cương bất phàm. Lúc này, bảo kính tỏa ra một luồng sáng, khắc vào ngón trỏ tay phải cậu, là một dấu ấn hình bông hoa màu lam.
Sau đó, Ngô Bình lại lục lọi tìm thấy sáu cái bảo kính khác, lần lượt lĩnh ngộ được bí truyền Ngũ Lôi, bí truyền Tiên Kiếm, bí truyền Chân Võ, bí truyền Thiên Hỏa, bí truyền Độn Giáp, bí truyền Cửu U trong đó.
Mỗi một loạt bí truyền đều hình thành một loại sức mạnh kỳ lạ, xuất hiện trong thân thể Ngô Bình, đồng thời cậu cũng có thêm một dấu ấn.
Bảy dấu ấn lần lượt xuất hiện trên bảy ngón tay. ở cả hai bàn tay cậu. Mà sau khi lĩnh ngộ được bảy lại bí truyền, cậu phát hiện ra bảy loại bí truyền này đều thuộc một thế, bọn chúng có thể thông qua loại thủ ấn kỳ lạ thì có thể liên kết lại với nhau. Chẳng qua là hiện tại tu vi của cậu còn thấp, vẫn chưa có năng lực thống nhất bảy loại bí lực.
Học xong loại bí truyền cuối cùng, thời gian vẫn còn lại mấy phút, Ngô Bình lập tức quay về. Khi cậu cậu đi ra khỏi đạo môn kia, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Chu Kỳ Phu: “Ngô Bình, thế nào rồi, có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình nắm tay trái lại, chỉ để lộ bàn tay trái ra ngoài, mà trên tay trái cậu có hai dấu ấn, nói: “Hai dấu ấn này có tính không?”
Hai dấu ấn này lần lượt là bí truyền Chân Võ và bí truyền Độn Giáp, mấy người đàn ông áo vàng vừa nhìn đã nhận ra, trong lòng bọn họ kinh sợ, lập tức thay đổi thái độ.
Vẻ mặt người đàn ông áo vàng tươi cười, hai tay ôm quyền, tiến lên hành lễ nói: “Ngô sư huynh đúng thật là thiên tài ngút trời, thoáng chốc đã có được hai loại truyền thừa rồi, thật lợi hại! Sau này, anh chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông, là đại sư huynh của tất cả mọi người!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, hiện tại tôi đã chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông rồi?"
Người đàn ông áo vàng vội nói: “Đương nhiên rồi! Ngô sư huynh, tiểu đệ Hoàng Lương, là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Mấy người còn lại cũng rất khách sáo tiến lên chào hỏi, Ngô Bình chẳng buồn nhớ tên bọn họ, bèn nói: “Thử thách kết thúc, khi nào thì tôi có thể đến Liên Sơn Tông?”
Hoàng Lương cười nói: “Sư huynh có thể đi lúc nào cũng được, nhưng trong tông vẫn chưa chuẩn bị thích ứng tốt, văn thư chính thức cũng chưa có, tốt nhất là đợi thêm một thời gian”.
Ngô Bình: “Vậy làm phiền mọi người quay về báo với tông rồi”.
“Nên làm, nên làm”.
Người vui mừng nhất là Chu Kỳ Phu, ông ta nói:
Danh Sách Chương: