Thái tử cười lạnh: “Các ngươi đúng là đáng chết! Người đâu, lôi ra ngoài chém!”
Lại nói tới chuyện sau khi đại náo hoàng cung một trận, Ngô Bình liền quay về Linh Xuyên, tới Kiếm Cung để chỉ điểm việc tu luyện cho các đệ tử.
Lúc này Côn Luân Kiếm Cung đã có ba Kiếm Tông. Trong số kiếm sư xuất hiện hai Kiếm Tông truyền kỳ, hơn một trăm Kiếm Tông cao cấp. Những thiên tài đó đều là hy vọng, là tương lau của Côn Luân Kiếm Cung, thế nên Ngô Bình muốn tập trung bồi dưỡng cho họ.
Advertisement
Suốt máy ngày liền, Ngô Bình vừa chỉ dạy cho đệ tử, vừa tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, tiếp tục đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu.
Khi Linh Khiếu và Thần Khiếu tăng lên, thể chất của anh cũng dần được cải thiện, ngày càng hoàn mỹ hơn, Dương thần cũng trở nên mạnh mẽ thấy rõ.
Advertisement
Một ngày nọ, xung quanh Côn Luân Kiếm Cung đột nhiên bị bao vây bởi sương mù yêu, trận pháp bảo vệ núi cũng được kích hoạt, kiếm khí tuần tra liên tục khắp không trung để tìm ra kẻ xâm nhập.
Ngô Bình rời khỏi phòng luyện công, ngẩng đầu liếc đám sương mù yêu kia, lạnh lùng cất tiếng: “RỤt đầu rụt cổ, ngươi là rùa đấy phỏng? Cút ra đây!”
Anh há miệng quát, gió lớn ào ào nhanh chóng thổi tan đám sương mù yêu. Nhưng ngay sau đó, sương mù yêu lại ngưng tụ trên không trung, bên trong đám sương mù có một khuôn mặt to đùng, hai mắt đỏ như máu đang lạnh lùng thốt lên: “Nhóc con, ngươi dám chém hóa thân của bổn lão tổ, lão tổ ta sẽ ăn sạch máu thịt của cả họ nhà ngươi!”
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi là Minh Huyết lão tổ đó ư? Lần trước chém ngươi là do ngươi gieo gió gặt bão!”
Minh Huyết lão tổ hừ lạnh: “Ta chính là Yêu Tôn, đối nghịch với ta thì ngươi sẽ phải hối hận”.
Lão ta vừa dứt lời, xung quanh Kiếm Cung liền bị bao phủ bởi một lĩnh vực cường đại. Bên ngoài lĩnh vực là sương mù yêu vô tận, một khi có sinh linh tiến vào thì sẽ bị sát cơ đáng sợ trong sương mù yêu giết chết.
Minh Huyết lão tổ: “Ngươi cho rằng trận pháp nơi này có thể cứu ngươi được ư?”
Ngô Bình đáp trả: “Minh Huyết lão tổ, lão cho rằng Kiếm Cung bọn ta sẽ bắt nạt lắm đúng không?”
Dứt lời, anh liền lấy ra một bùa ngọc rồi bóp nát. Một giây sau, mây gió trên trời biến ảo, Phiêu Miểu Đạo Quân liền xuất hiện giữa không trung.
Bà liếc Minh Huyết lão tổ, cất lời: “Yêu vật to gan, dám xông bào Thái Thanh Kiếm Tông! Chém!”
Minh Huyết lão tổ cười lạnh: “Tu vi của ta còn hơn hẳn mụ, mụ đòi chém ta kiểu gì?”
Vậy nhưng Phiêu Miểu Đạo Quân chỉ khẽ vẩy bàn tay ngọc ngà, kiếm quang vô hình vô chất liền bay vụt ra, sau đó, xung quanh Minh Huyết lão tổ trở nên trùng điệp huyền ảo, động tác và tư duy của lão cũng chậm hẳn.
Minh Huyết lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ chút đạo hạnh cỏn con đó mà cũng muốn làm bổn lão tổ bị thương ư?”
“Vây!”
Danh Sách Chương: