Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai em muốn tới phủ Hạ Vương, xem thử có thể hấp thu được hoàng khí không”.

Liễu Thiên Tuần nhíu mày: “Tiểu Bình, con phải suy nghĩ cho kỹ. Chưa bàn đến việc con có thể hấp thu được hoàng khí hay không, dù có thể thì con cũng không sống được quá năm trăm tuổi. Tuy tu luyện lôi khí tăng cảnh giới hơi chậm, nhưng có thể trường sinh, từ từ tích luỹ thực lực”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, con vẫn muốn thử. Có lẽ con thích hợp tu luyện hoàng khí hơn so với người khác”.

Liễu Thiên Tuần im lặng, Liễu Nhan khuyên: “Tiểu Bình, cha đã nói hết nguy hiểm của việc này cho em nghe rồi, sao em lại nhất quyết muốn đi? Lẽ nào tu luyện lôi khí không tốt sao?”

Ngô Bình cảm thấy bọn họ thật lòng lo tác dụng phụ của việc tu luyện hoàng khí nên bèn nói: “Chị Nhan, em chỉ muốn tới xem, cảm nhận thử hoàng khí là gì thôi, tạm thời sẽ không tu luyện nó”.

Nghe anh nói vậy, Liễu Thiên Tuần yên tâm hẳn, nói: “Đi cảm nhận thử cũng tốt, dù sao thì sớm muộn gì con cũng phải chào hỏi với tu sĩ hoàng khí”.

Liễu Nhan: “Con và tiểu công chúa của phủ Hạ Vương là bạn từ nhỏ đến lớn, để con đưa Tiểu Bình đi”.

Liễu Thiên Tuần: “Cũng được”.

Đêm đó, Ngô Bình để lại một con rối trong phòng, ngồi xếp bằng tu luyện rất ra dáng, đến khí tức cũng giống hệt anh. Còn anh thì lén độn xuống đất, tới phủ Hạ Vương.

Có thể nhìn ra được Liễu Thiên Tuần không muốn anh hấp thu hoàng khí, thế nên anh chỉ có thể lén tới đó. Là thái cổ chân nhân, thiết nghĩ cảm nhận của anh về hoàng khí sẽ mạnh hơn so với người thường.

Tuy không biết vị trí của phủ Hạ Vương ở đâu nhưng trên đường đi hỏi là tìm được ngay.

Anh tới gần cửa của phủ Hạ Vương, đứng đợi một lát thì có một người trông giống quản gia, dắt một con chó màu vàng lớn đi ra ngoài, có vẻ là muốn dắt chó đi dạo.

Lúc quản gia đi ngang qua Ngô Bình còn nhìn anh, nhưng không để ý nhiều, sau đó đi xa luôn.

Lúc này, Ngô Bình nhoáng người hoá thành dáng vẻ của quản gia kia, ngang nhiên đi vào phủ, còn tỏ vẻ rất vội nữa.

Lính canh cửa thấy ông ta vừa đi ra đã quay về, hơn nữa không còn con chó thì vội hỏi: “Quản gia Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Bình phất tay, không nói gì đã chạy vào trong.

Vào trong, anh kinh ngạc phát hiện ra trong phủ Hạ Vương không hề có lôi khí, nhưng lại cảm nhận được một chút khí tức thái cổ chân hoàng nhàn nhạt!

Khí tức này khiến cơ thể anh run lên, có một cảm giác muốn thần phục, may thay anh vốn là Nhân Hoàng, cảm giác này chỉ thoáng qua thôi.

Giữa thái cổ chân nhân và thái cổ chân hoàng có sự khác biệt. Cùng là thái cổ chân nhân đời đầu, có người rất yếu nhưng cũng có người lại là vương là hoàng trong các thái cổ chân nhân. Bọn họ dẫn dắt nhân loại mạnh mẽ thêm, được xưng là chân vương, chân hoàng!

Anh không ngừng đi về phía hoàng khí dày đặc, chẳng mấy chốc đã tới trước một khu nhà nhỏ, cửa khu nhà đóng kín, có một ông lão trước cửa, mắt nhắm hờ, cũng không biết là có nhìn thấy Ngô Bình hay không.

Ngô Bình bái ông lão một cái, ông lão mở mắt: “Quản gia Hồng, ông tới giếng hoàng khí làm gì?”

Ngô Bình cười, lấy ra một hồ lô rượu đưa cho đối phương. Mắt ông lão sáng hẳn lên, lấy luôn bình hồ lô, cười nói: “Quản gia Hồng, sao hôm nay bỗng nhiên lại cho tôi rượu thế?”

Ngô Bình khẽ thở dài, tỏ vẻ phiền não, không nói câu nào, chỉ uống rượu. Anh vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông lão, điều này chứng tỏ ông lão là người thích uống rượu. Nếu đã thích uống rượu thì cứ chuốc say ông ấy là được rồi!

Trên người anh có kha khá rượu lấy về từ Dao Trì, loại rượu này mà uống vào ba ly, đến Chân Tiên còn không tỉnh nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK