Mấy người Ngô Khả Kỳ điên cuồng chạy ra xa, sau đó leo. lên một chiếc xe, chiếc xe mau chóng rời đi.
Đến khi chiếc xe lên cao tốc, Ngô Khả Kỳ mới thở phào. nhẹ nhõm, mấy tên thuộc hạ bên cạnh hẳn cũng cảm thấy như vậy. Một tên thuộc hạ nói: “Sếp Ngô, không ngờ người này lại khó giải quyết như vậy, chúng ta suýt chút nữa đã chết trong tay hẳn rồi!”
Ngô Khả Kỳ vẫn còn sợ hãi trong lòng, bọn họ đều biết Ngô Bình lợi hại, nhưng tu vi Ngô Khả Kỳ vượt trội hơn nhiều so với đối phương, hơn nữa đầu óc lại có nhiều chiêu trò, kết quả đều chưa kịp dùng đến.
“Người này quá đáng sợ, hắn căn bản không cho chúng ta cơ hội ra tay. Lúc đó, cả người tôi như khúc cây vậy, thân thể không bị ý thức khống chế, quá đáng sợ. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, sao hắn làm được như vậy”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, chúng ta nên làm gì đây?”
“Bây giờ tôi càng nghỉ ngờ là hắn có được thứ đồ kia, đáng tiếc là không có chứng cứ!”
“Đây là nhiệm vụ bên trên giao xuống, nếu như không hoàn thành thì Từ Lăng Quang nhất định sẽ nhúng tay vào. Hản đã ngấp nghé vị trí người đứng đầu bảy tỉnh phía Bắc này từ lâu rồi, lần này tuyệt đối không thể để hẳn ra tay!”
Ngô Khả Kỳ nhíu mày, nói: “Chuyện tôi có thể nghĩ đến, chắc chăn Từ Lăng Quang cũng sẽ nghĩ đến, chẳng qua chỉ là chúng ta ra tay nhanh hơn mà thôi”.
Thuộc hạ kia nói: “Sếp, ý anh là, sau này Từ Lăng Quang. sẽ ra tay sao?”
Ngô Khả Kỳ cười lạnh: “Tên Ngô Bình này rất đáng sợ, Từ Lăng Quang chắc chắn không chiếm được chỗ tốt, Ngô Bình có thể giết chết hẳn là tốt nhất!”
Chiếc xe chạy đến một trang viên, một mình Ngô Khả Kỳ xuống xe, đi vào bên trong, xuyên qua hoa viên, phòng khách, hẳn đi thẳng đến viện sau, gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, hẳn đang ngồi trên ghế hút thuốc, nhả ra làn khói bay thẳng lên trần nhà, sau đó ngưng tụ thành một đóa sen.
“Chủ nhân!”, Ngô Khả Kỳ quỳ xuống, vô cũng kính cẩn nói.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng buồn nhìn hắn, hỏi: “Tìm được người rồi?”
Ngô Khả Kỳ cúi thấp đầu, nói: “Tìm được rồi. Không ngờ thực lực hẳn lại rất mạnh, thủ đoạn tà môn, tôi bỗng chốc bị hẳn khổng chế, suýt nữa đã mất mạng. Nếu không phải nể mặt Tuần Tiên Tỉ thì hắn cũng sẽ không thả tôi rời đi”.
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Có thể trở thành đệ tử tinh anh của tông môn hạng nhất, thực lực đương nhiên không yếu rồi. Nhưng hẳn có thể dọa anh sợ đến thế này, thì cũng khiến tôi bất ngờ”.
Ngô Khả Kỳ: “Tôi rất hổ thẹn!”
“Không phải lỗi của anh, là hắn quá mạnh”. Người đàn ông trẻ tuổi ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói: “Hẳn vẫn đang ở đó sao?"
Ngô Khả Kỳ: “Có lẽ không còn ở đó rồi”.
“Anh đang tìm tôi sao?”. Đột nhiên, ngoài cửa chợt xuất hiện bóng người, chính là Ngô Bình.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Khả Kỳ biến sắc, theo bản năng. vươn tay sang hông. Lúc này Ngô Khả Kỳ nhìn cậu, tay lại chầm chậm buông xuống, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi!”
Ngô Bình lại chẳng buồn nhìn hẳn, ánh mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Vừa nhìn đã thấy anh không giống người làm chủ rồi, tôi đoán sau lưng chắc chắn có một người khác, cho nên mới đi theo nhìn xem”.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, cười nói: “Không hổ là đệ tử tinh anh, tâm tư kín đáo. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thanh Lân, là thế tử thế gia hoàng kim hạng nhất".
Thế gia hoàng kim hạng nhất tương đương với nhóm đứng cao nhất trong tông môn hạng nhất, thực rất cực kỳ mạnh, Liên Sơn Tông cũng không thể so được!
Vẻ mặt Ngô Bình không chút gợn sóng, cậu nói: “Thì ra xuất thân từ thế gia hoàng kim, chẳng trách lại bình tĩnh như vậy”.
Thanh Lân cười nói: “Tôi đến nơi này chưa bao lâu, Ngô Khả Kỳ là một người làm mà tôi nhận vào. Anh đánh người của tôi, món nợ này tính thế nào?”
Ngô Bình: “Tìm tôi tính nợ? Chỉ dựa vào anh?”
Sắc mặt Thanh Lân lạnh lùng: “Không phải tôi coi thường Liên Sơn Tông anh, mà ở trước mặt nhà họ Thanh tôi, Liên Sơn Tông chẳng đáng để xách giày!”
Danh Sách Chương: