“Đan kiếp thánh cấp!”, thấy cảnh này, Dược lão thở nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, ông ta biết Ngô Bình đã thành công.
Răng rắc!
Đan dược bay lên, sấm sét đánh trúng, dược tính trong đan dược xảy ra thay đổi, tạo ra phản ứng huyền diệu rồi dần ổn định.
Sau khi bị sét đánh ba lần, ánh sáng tan đi, đan dược biến thành hoa văn màu tím huyền diệu và phức tạp rồi từ từ rơi xuống.
Ngô Bình đón lấy đan dược, nhìn lại thì cảm giác nó nhẹ bẵng, bên trong có hơi thở quen thuộc, đó là sức mạnh cấm thiên.
Dược lão mở to mắt, nhìn chằm chằm đan dược, cười nói: “Thượng phẩm, ít nhất cũng phải là cấp bậc thượng phẩm!”
Ngô Bình nháy mắt: “Sư phụ, để con tìm người dùng thử?”
Dược lão nghĩ ngợi rồi nói: “Thứ tốt không thể để người ngoài hưởng, trong học viện có không ít Hiền giả, người có tư chất tốt nhất là Thần Nguyệt!”
Ngô Bình: “Thần Nguyệt là ai?”
“Là một nữ anh tài, trở thành Hiền vương khi còn trẻ nhưng sau Thánh Nhân quá khó, người này luôn không thể đảm bảo mình thành công, mấy năm nay không ngừng gia tăng thực lực, có Thánh Kiếp Đan này thì ta nghĩ sẽ thành công đột phá!”
Ngô Bình gật đầu: “Người như thế dùng là tốt nhất!” Dược lão: “Ta và cha của Thần Nguyệt có vai vế tương đương, quan hệ không tệ, tí con bé tới thì con phải gọi một tiếng chị đó”.
Ngô Bình giật mình: “Sư phụ muốn con cho cô ấy sao?”
Dược lão: “Vớ vẩn, đây là ân nghĩa lớn, tất nhiên ta phải để con làm. Một lão già như ta thì cần gì chứ!”
Nói xong ông ta để lại Ngô Bình đang ngẩn ngơ rồi rời đi. Không tới năm phút, bên ngoài truyền tới một âm thanh vui sướng: “Bác Dược có ở đây không ạ?”
Ngô Bình: “Sư phụ tôi không có đây, là chị Thần Nguyệt à? Mời vào!”
Người bên ngoài im lặng rồi nói: h một cô gái xinh đẹp tiến vào. Mặt như hoa, mi như vẽ, da thịt trắng ngần, mịn màng, trong sáng như sương. Trên cằm có nốt ruồi mỹ nhân, tay ngọc thon dài, cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, trên tóc đeo trang sức ngọc trai, vẻ ngoài yểu điệu.
Thấy cô vào, Ngô Bình ngẩn ngơ, người này cũng là một trong những mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ! Cậu không ngờ người trong Thập Mỹ Đồ lại xuất hiện ở Thánh Cổ đại lục.
Thần Nguyệt hiển nhiên cũng đã biết thân phận của Ngô Bình, vội hành lễ: “Ngô công tử!”
Ngô Bình cười nói: “Chị không cần câu nệ!”
Thần Nguyệt: “Bác Dược cho người gọi tôi tới, nói có chuyện quan trọng!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi được sư phụ giúp đỡ luyện ra một viên đan dược, nó có lợi cho việc thăng cấp lên Thánh Nhân. Sư phụ nói chị Thần Nguyệt đang cần đột phá nên muốn tôi tặng đan dược này cho chị!”
Thần Nguyệt cũng không biết được sự thần kỳ của đan dược nhưng nghe Ngô Bình nói vậy thì cũng vui vẻ: “Cảm ơn bác Dược đã nhớ tới tôi, cũng cảm ơn ý tốt của cậu!”
Ngô Bình lấy ra đan dược, dùng hai tay giao cho cô: “Chị có thể ăn luôn để cảm nhận hiệu quả của nó, sau đó báo cho tôi biết cảm giác thế nào. Nếu có thiếu sót, sau này tôi còn tiếp tục cải tiến!
Mặt Thần Nguyệt đỏ ửng, như nhớ tới gì đó mới gật đầu: “Được!”
Cô nhận lấy đan dược, bỏ vào trong miệng. Đan dược vào bụng là biến thành năng lượng, trong bụng cô có thể một trận pháp chứa đựng thiên cấm.
Cảm nhận được năng lượng kia, Thần Nguyệt chợt có cảm giác mãnh liệt là mình sắp đột phá, hơn nữa quá trình cũng khá thuận lợi, ít nhất cũng có thể thành công 90%.
“Cái này...”, cô vừa mừng vừa sợ, không kịp nói nhiều: “Cậu Ngô, tôi phải đi đột phá đây!”
Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Ở đây luôn được không?”
Danh Sách Chương: