Dương Quế Chi: “Tiểu Bắc, các con ra ngoài chơi đi, đừng cứ ở nhà mãi vậy”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi n xem xem, lúc nào thì đi?”
'Được, vậy đi
Tân Nguyệt cười nói: “Triển lãm của bạn tôi cách nơi này không xa, chúng ta đi bây giờ?”
Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Cũng được”.
Hai người đi ra ngoài, chó mực lập tức đi theo, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng của Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, thân thể tôi khi nào sẽ hồi phục?”
Ngô Bình: “Vốn dĩ cần chút thời gian, nhưng hôm qua tôi đã luyện một lò đan Sinh Mệnh rồi, có đan dược này thì trong hai, ba ngày anh có thể hồi phục được rồi”.
Dư Quảng Hạ vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô.
Tân Nguyệt cảm thấy chó mực bỗng trở nên vui vẻ thì xoa đầu nó, kết quả chó mực nhe răng sủa với cô ta.
Tân Nguyệt có chút tủi thân: “Hắc Soái, mày. đừng hung dữ với tao vậy mà”.
Ngô Bình: “Nó sẽ khỏe nhanh thôi”.
Hai người lái xe mười mấy cây số, đến một căn nhà lớn, trước cửa có không ít xe đang đậu.
Hai người một chó bước xuống xe, Tân Nguyệt cười nói: “Cậu Ngô, chính là chỗ này”.
Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trước cửa có dán môn thần, cũng có chút linh khí tỏa ra. Bất giác cậu cũng tò mò nhìn chằm chằm môn thần kia.
Bình thường thì môn thần là một đồ vật mang tính trang trí, chắc chắn sẽ không có linh khí.
Cậu mới nhìn thì cũng không có gì, phát hiện hai môn thần này đều là cổ vật, là dùng gỗ xoan đào chạm khắc tỉ mỉ, nước sơn cũng không tầm thường.
Thấy cậu nhìn môn thần chằm chäm, Tân Nguyệt cười nói: “Hai cái này có lẽ là do bạn tôi treo lên".
Ngô Bình nói: “Có chút thú vị”.
Hai người vào cửa, phát hiện trong sân có không bàn vuông, trên mỗi bàn đều bày không ít đồ vật. Lúc này, trong sân có ít nhất mười người đi lại khắp nơi, thi thoảng lại nhìn vào đồ vật trên bàn.
Sau khi hai người đến, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tân Nguyệt, cậu đến rồi”.
Cô gái này trông cũng bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp, khi cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, gương mặt cô gái này là dán da người, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ ngoài thật sự.
Cảm thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái cười nói: “Tân Nguyệt, bạn cậu sao?”
Tân Nguyệt nói: “À, đây là anh Ngô. Anh Ngô, đây chính là bạn tốt của tôi, Chu Nhan”.
Chu Nhan cười nói: “Chào anh”.
Ngô Bình vẫn đang nhìn cô ta, hỏi: “Mặt nạ da người này của cô rất thú vị, có bán không?”
Tân Nguyệt ngây người, hỏi: “Trên mặt cô ấy có mặt nạ da người sao?”
Vẻ mặt Chu Nhan không hề thay đổi: “Anh Ngô đúng là có mắt nhìn, lại có thể nhìn ra được là tôi đeo mặt nạ da người”.
Tân Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không dám tin đây là sự thật!
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi đi xem mấy thứ khác”.
Chu Nhan cười nói: “Vừa nhìn đã biết anh Ngô là người trong nghề. Nếu đã là người trong nghề vậy mời vào trong phòng”.
Ngô Bình gật đầu, mấy người họ cùng bước vào phòng.
Trong phòng chỉ để ba bàn, trên mỗi bàn đều đặt năm sáu món đồ.
Ngô Bình vừa vào, ánh mắt đã nhìn vào một thanh đao xương. Thanh đao xương dài một mét, rộng chừng bốn ngón tay, lưỡi đao kim loại sáng bóng, bên trên có phù văn tự nhiên, mỗi một phù văn đều tỏa ra hơi thở Hồng Hoang mãnh liệt!
Danh Sách Chương: