Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1680

Đường Băng Vân: “Nhiều năm qua, ông ta đã vơ vét của cải của Đường Môn làm của riêng rồi, lần này môn phái muốn nhổ luôn ông ta đi!”

Ngô Bình: “Ok, anh đồng ý”.

Anh cũng có cách để xử lý Đường Dị.

Đường Băng Vân: “Tạm gác chuyện của Đường Dị sang một bên đã, anh cần luyện chế ít đan dược cho Đường Môn”.

Ngô Bình nói: “Hay làm thuốc đi”.

Anh đang nghiên cứu luyện thuốc, nhưng cần thử nghiệm thêm nên muốn tận dụng cơ hội này.

Đường Băng Vân: “Thuốc á? Nhưng có gì khác không?”

Ngô Bình: “Không, phạm vi của thuốc rộng hơn, hiệu quả đôi khi còn tốt hơn đan dược. Giờ Đường Môn đang cần thuốc gì?”

Đường Băng Vân: “Canh Tổ bảo cần một hai loại đan dược luyện hình, nếu được thì luyện chế loại giúp tu sĩ Tiên Thiên đột phá lên Nhân Tiên”.

Ngô Bình nói: “Sức mạnh vững chắc của tu sĩ Tiên Thiên, tu sĩ Trúc Cơ càng nhiều thì sẽ càng sinh ra nhiều nhân tiên. Nhân tiên lại càng quan trọng, nhân tiên càng nhiều đồng nghĩa với địa tiên càng nhiều. Hai loại đan dược này chắc chắn sẽ được các thế lực lớn tranh giành điên cuồng”.

Đường Băng Vân: “Canh Tổ cũng nói thế. Chồng à, hai loại đan dược đó có luyện chế được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên là được. Vậy đi, anh viết mấy đơn thuốc, em về đưa cho Đường Môn, bảo họ chuẩn bị những dược liệu đó với số lượng lớn. Sau khi gom đủ thì đưa đến chỗ anh, anh sẽ nhanh chóng luyện chế”.

Đường Băng Vân mừng rỡ: “Tốt quá! Chồng ơi, có anh thì Đường Môn chắc chắn sẽ thực hiện được nguyện vọng áp ủ nghìn năm nay!”

Ngô Bình cười nói: “Chồng em đương nhiên rất lợi hại rồi. Chuyện này, em cũng rõ nhất mà!”

Đường Băng Vân lập tức đỏ mặt, Ngô Bình nhìn dáng vẻ mỹ miều của cô ấy mà xao xuyến không thôi. Anh kéo cô ấy vào lòng, tay chân bắt đầu rờ rẫm.

Đường Băng Vân sẵng giọng: “Nơi này không được!”

Ngô Bình: “Sao lại không được!”. Vừa nói xong, bàn tay của anh đã mò vào trong quần áo đối phương.

Đường Băng Vân xụi lơ, mặc anh giở trò.

Mấy tiếng sau, Đường Băng Vân mặt mày thẹn thùng đi ra phòng đọc sách, trong miệng như đang ngậm gì đó, vội vàng chạy về phía toilet.

Mộ Dung Kiều vừa hay đến tìm Ngô Bình, thấy cảnh đó thì xông vào trừng Ngô Bình nói: “Ban ngày ban mặt mà anh cũng bận quá nhỉ, không hổ là giáo chủ đại nhân!”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Ngô Bình chẳng màng tới sự châm chọc của cô ấy nói: “Này cô Mộ, cô bớt xía vô chuyện của tôi đi!”

Mộ Dung Kiều tức giận nói: “Tôi họ Mộ Dung!”

Ngô Bình: “Bất luận cô họ gì, sau này đừng có làm phiền đến cuộc sống hằng của tôi!”

Mộ Dung Kiều hừ một tiếng: “Anh cho rằng tôi thích xía vô chắc? Tôi là tới chào tạm biệt anh!”

Ngô Bình sửng sốt: “Chào tạm biệt? Cô đi đâu à?”

Mộ Dung Kiều đáp: “Tôi luôn có cảm giác mình nên đi chùa Đại Thiền một chuyến, nên định đến đó!”

Ngô Bình nói: “Chùa Đại Thiền chỉ có một đám hòa thượng, cô đến đó làm gì?”

“Không biết, đến đó rồi tính”, cô ấy đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK