Thạch Lan kinh ngạc nhìn Ngô Bình như thể cô ta bị dọa sợ vậy.
Dương Quốc Hào vội đứng dậy: “Đại ca, sao vậy?”
Ngô Bình nhìn chằm chằm Thạch Lan cười lạnh: “Rốt cuộc cô là ai?”
Vẻ mặt Thạch Lan mơ hồ, nói: “Tôi là Thạch Lan”. Ngô Bình: “Ý tôi là kiếp trước của cô”. Thạch Lan lắc đầu: “Tôi không rõ cậu đang nói gì”.
“Vẫn chưa thức tỉnh sao?”, Ngô Bình chớp mắt đã đến sau lưng Thạch Lan, một tay đặt trên đầu cô ta.
Ngay khi chạm vào Thạch Lan, cậu đã cảm nhận được thân thể Thạch Lan như một hố đen, điên cuồng nuốt chửng năng lượng trong thân thể cậu!
Cậu lại nhảy ra lần nữa, vẻ mặt khó tin nhìn Thạch Lan, năng lượng trong thân thể cô gái này quá đáng sợ, rốt cuộc cô ta có lai lịch thế nào?
Thạch Lan bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ta chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh, đầu gục xuống.
Ngô Bình ngồi đối diện cô ta, nhìn cô ta chằm chằm hỏi: “Cảm thấy khó chịu sao? Bình thường thôi, năng lượng trong cơ thể cô không muốn bị khống chế, khi nó bỗng nhiên bùng nổ thì cô sẽ cảm thấy choáng váng”.
Sắc mặt Thạch Lan tái nhợt, hỏi: “Cậu làm gì tôi vậy?”
Ngô Bình thở dài: “Tôi không làm gì cả, ngược lại suýt nữa cô đã lấy đi toàn bộ công lực tôi rồi”.
Vẻ mặt Thạch Lan nghỉ ngờ: “Công lực gì?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói với Dương Quốc Hà anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với cô ấy”.
Dương Quốc Hào gật đầu, gọi những người còn lại rời khỏi phòng.
Thạch Lan có chút sợ hãi: “Cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình nhìn cô ta chằm chằm: “Tôi rất tò mò rốt cuộc cô là ai. Tôi có một loại bí chú, có thể thức tỉnh ký ức kiếp trước của cô, cô muốn biết không?”
Thạch Lan rất hiếu kỳ: “Con người thật sự có kiếp trước sao?”
Ngô Bình: “Cô không những có kiếp trước, mà kiếp trước của cô còn rất lợi hại”.
Thạch Lam khó tin, hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Tôi nghe Dương Quốc Hào nói, cô từ đến từ nông thôn, không có bối cảnh không có tài nguyên, cô nghĩ dựa vào đâu mà cô được nhập học tại học viện quân sự?”
Thạch Lan chớp mắt:Tôi nhập học nhờ thành tích rất tốt".
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi. Tại sao cô xuất sắc như vậy, cô có từng nghĩ đến không?”
Thạch Lan là người thông minh, cô ta hỏi: “Là vì tôi có kiếp trước?”
Ngô Bình: “Không sai. Tuy cô vẫn chưa thức tỉnh được ký ức kiếp trước, nhưng thiên phú bẩm sinh như vậy không thể che giấu được. Tôi nhắc cô trước, hiện tại đã có người nhắm vào cô rồi, nếu cô không thức tỉnh sớm thì rất có khả năng sẽ bị người khác lợi dụng.
Ngay lúc này, Ngô Bình cảm thấy có một luồng thần niệm giáng xuống bao phủ cả cậu và Thạch Lan, cậu kinh ngạc, cậu lập tức đến bên cạnh Thạch Lan. Giây tiếp theo, mặt đất dưới chân hai người đã xuất hiện bóng đen, hai người lập tực chìm xuống đất, biến mất không dấu vết.
Chưa đến nửa phút đồng hồ, cửa đã bị đá ra, Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương xông vào. Tra Thanh Tuyền lướt nhìn xung quanh, tức giận nói: “Quả nhiên cậu ta đã tính kế chúng ta rồi!”
Vẻ mặt Tố Văn Tương khó coi: “Tra trưởng lão, làm sao đây?”
Tra Thanh Tuyền hừ lạnh: “Tôi đã lén thả Truy Tông Phù trên người Thạch Lan, bọn họ chạy không thoát đâu, đuổi theo!”
Bên kia, Ngô Bình và Thạch Lan đã xuất hiện trên một ngọn núi ở Kinh Tây.
Thạch Lan thấy bản thân đột nhiên từ Đại Đô Hội chạy đến núi non hoang vắng thì giật mình.
Không cần đợi cô ta hỏi, Ngô Bình bỗng nhìn cô ta niệm chú, say đó bí chú vang lên, Thạch Lan cảm thấy đầu óc chợt mê man.
Danh Sách Chương: