Nghĩ đến khả năng này, anh quyết định thử lại một lần. Lần này, anh bảo Tôn Lương Tài tìm một thợ mộc đến, làm cho anh một cái cọc gỗ. Cọc gỗ cao hai mét, bên trên lắp một vài cọc gỗ to chừng cánh tay, đầu ngoài tròn, khoảng chừng năm mươi cái.
Cọc gỗ làm xong, đã là buổi tối. Anh cho Tôn Lương Tài uống thuốc xong thì bắt đầu tu luyện.
Lần này tu luyện chưa đến một giờ thì chân khí lại hỗn loạn. Anh đứng trước cọc gỗ, thân thể đập vào các cọc gỗ nhỏ cố định trên đó.
Advertisement
Vị trí va chạm bị kích thích, chân khí đứt đoạn, anh lại tấn công đến vị trí thứ hai. Cứ như vậy, thông qua việc va chạm các bộ phận, Ngô Bình lại ngăn lại chân khí hỗn loạn.
Khi chân khí trấn định lại, Ngô Bình cảm thấy nồng độ chân khí lại tăng thêm ba phần. Chân khí mạnh mẽ di chuyển trong thân thể anh, thuận thế lại đả thông thêm nhiều kinh mạch.
Advertisement
Liên tiếp mấy lần gặp cảnh chân khí hỗn loạn, Ngô Bình đại khái cũng đoán được nguyên nhân. Thế giới này vô cùng hỗn loạn, bất kỳ tu hành nào cũng có nguy hiểm. Hơn nữa hỗn loạn cũng có một điểm tốt, chính là có thể tăng tốc nâng cao tu vi, thực ra đây chính là tiến hóa nhanh chóng.
Sau nửa đêm, Ngô Bình ngủ một giấc.
Ngày hôm sau anh thức dậy, Tôn Lương Tài đã đến thăm hỏi, vẻ mặt ông ta tươi cười. Vốn dĩ, ông ta không chỉ không còn đau đầu, mà vấn đề phương diện kia cũng đã giải quyết hoàn toàn. Đêm qua, ông giày vò vợ mình cả tiếng đồng hồ, hai bên đều thỏa thích.
“Thần y Trương, đại ơn không cảm tạ hết! Đây là chút lễ mọn, vui lòng nhận cho”. Sau lưng ông ta có mấy người đi ra, đem một mâm tiền đặt trước mặt Ngô Bình.
Một đồng tiền bạc có thể đổi lấy năm trăm tiền đồng, sức mua khá lớn. Lễ cảm ơn của Tôn Lương Tài là mười xâu tiền bạc. Mỗi một xâu do năm mươi đồng tiền bạc xâu thành và được bọc trong giấy. Nói cách khác, Tôn Lương Tài đưa thẳng cho anh năm trăm đồng tiền bạc.
Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Tôn, ông đưa tôi nhiều tiền quá rồi”.
Tôn Lương Tài cười ha hả: “Trương thần y, thật ra tôi có chuyện cần cậu giúp. Ông Hoàng trên trấn không được khỏe, cậu có thể qua đó xem bệnh giúp ông ta không?”
Ngô Bình biết, Tôn Lương Tài này có lẽ là muốn nịnh bợ ông Hoàng đó, vì vậy mới chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế này. Tất nhiên, nếu như anh có thể chữa khỏi cho ông Hoàng, cái lợi mà anh nhận được chắc chắn còn hơn cả năm trăm đồng tiền bạc.
Anh khẽ mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là được. Không biết ông Hoàng đó là người như thế nào?”
Tôn Lương Tài: “Ông Hoàng là đội trưởng đội phòng vệ của trấn này, hơn một trăm người của quân phòng vệ ở trong trấn đều thuộc sự quản lý của ông ta. Ngoài ra, tất cả các giao dịch kinh doanh trong toàn trấn đều cần có sự đồng ý của ông Hoàng mới được”.
Ngô Bình gật gật đầu: “Được, lúc nào tôi cũng có thể qua đó”.
Tôn Lương Tài cười nói:” Vậy vất vả cho thần y rồi”.
Sau đó, ông ta lại mời Ngô Bình đi ăn sáng, bữa sáng rất thịnh soạn, mười món khai vị, sáu món điểm tâm, ba loại canh, mùi vị đều rất tuyệt.
Vừa ăn thức ăn, Ngô Bình tranh thủ hỏi Tôn Lương Tài: “Ông chủ Tôn, tại sao mấy quái vật ở bên ngoài lại không vào thị trấn?”
Những chuyện này anh vẫn cứ nghĩ mãi không thông, lập tức hỏi dò luôn.
Tôn Lương Tài cười nói: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe ông Hoàng từng nói một lần, trấn của chúng ta là địa bàn của một vị cường giả nào đó, những yêu quái khác không dám vào”.
Danh Sách Chương: