Nói rồi cô ấy vươn tay, trên cổ tay như ngọc có hai vết thương, cô ấy từng cắt cổ tay tự tử, có điều không thành công.
Ngô Bình: “Hầy, có phải chuyện to tát gì, tôi ghi phương thuốc, ghim kim cho cô, bệnh hết ngày mà!”
Cô gái vui mừng: “Thật sao?”
Advertisement
Ngô Bình nói: “Tôi lừa cô làm gì!”
Cô gái nhìn sang cha mình, ông Dương nửa nghi nửa ngờ: “Anh Ngô định trị thế nào?”
Ngô Bình hỏi: “Có kim bạc dài mảnh không?”
Advertisement
Ông Dương nghĩ rồi đáp: “Gọi Triệu Châu tới đây!”
Chỉ chốc lát sau, một ông lão hơn năm mươi tiến tới.
Ông Dương nói: “Triệu Châu, có phải ông có một bộ ám khí kim châm mảnh lông trâu không, lấy ra đi!”
Triệu Châu này là cao thủ ám khí, mười năm trước từng nhờ người rèn một bộ kim bạc, mảnh như lông trâu, trên đó bôi kịch độc, có thể giết người mà không ai hay biết.
Triệu Châu vội lấy một bao da, sau khi mở ra thì bên trong xuất hiện mấy trăm cây kim bạc.
Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nói: “Có thể dùng tạm!”
Anh ngâm kim bạc trong nước rồi dùng lửa đốt một lần, sau đó bắt đầu.
Châm cứu cách quần áo nhưng anh vẫn có thể đâm chính xác vào huyệt vị.
Kim đâm rồi thì anh ghi phương thuốc cho người đi bốc.
Thần y Lư không nhịn được cười lạnh: “Đúng là buồn cười, đâm kim vào người là có thể chữa bệnh à? Chuyện này tôi chưa từng nghe!”
Ngô Bình: “Thế nên ông mới là kẻ thiếu kiến thức, thiển cận, không phải thầy thuốc giỏi”.
Thần y Lư tức tới đau bụng: “Vậy cậu nói đi, cô Dương bị bệnh gì?”
Ngô Bình nói với ông Dương: “Tôi cũng đang định nói chuyện này cho ông Dương. Cô nhà từng bị cảm nặng khi còn bé phải không, đồng thời còn bị dọa sợ nên trị liệu tới tận ba tháng mới hết, trong lúc đó còn suýt mất mạng”.
Ông Dương giật mình: “Đúng! Bảy tuổi, Tư Linh từng té vào trong hồ nước, bị cá sấu bên trong dọa sơ. Lần ấy, con bé phải nằm giường ba tháng, tôi đã tìm nhiều danh y mới giữ được mạng của con bé”.
Ngô Bình: “Thế nên sau đó, con bé phải ăn đồ bổ rất nhiều, việc này còn duy trì tới giờ”.
Danh Sách Chương: