Bạch Lang rất kích động, tuy hắn cũng có tu hành, nhưng tư chất có hạn, mãi vẫn chẳng phát triển được gì. Hơn nữa, nhìn thấy người ta sinh lão bệnh tử, hắn cũng vô năng vô lực. Lời của Ngô Bình khiến hắn bỗng chốc. ngập tràn ý chí, tinh thần tăng lên gấp bội.
“Xin chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tra được nơi cất giữ tinh thể!”
Sinh Mệnh Đan mà Ngô Bình luyện chế vẫn còn một ít, cậu lấy ra hai viên đưa cho Bạch Lang, nói: “Thưởng cho an”. Nói xong thì quay người rời đi.
Tại khách sạn Ngô Bình ở, lúc này Hàn Băng Nghiên đang ở sảnh đợi, ngồi đối diện là Trần Mậu Tông.
Trên người Trần Mậu Tông không còn dáng vẻ tên một sách nữa, mà trở nên khôn khéo, lanh lợi hơn. Nửa tiếng trước, hắn đột nhiên liên lạc với Hàn Băng Nghiên, nói mình đã đến đảo Lam Tinh, hy vọng có thể gặp cô ấy.
Ngô Bình không có ở đây, Hàn Băng Nghiên bèn nhẹ nhàng từ chối, nhưng Trần Mậu Tông không biết dùng thủ đoạn gì mà tra được khách sạn Hàn Băng Nghiên ở, còn chạy đến sảnh đợi cô ấy.
Hàn Băng Nghiên hết cách, chỉ có thể đến gặp hắn.
Mấy hôm nay cô ấy ở cùng Ngô Bình, khí chất Hàn Băng Nghiên cũng thay đổi rất nhiều, trở nên cao quý hơn nhiều. Hơn nữa cơ thể cô ấy cũng đang trong giai đoạn phát triển, càng trưởng thành hơn, khiến Trần Mậu
Tông vừa nhìn thấy đã không đè nén được kích động _ trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Băng Nghiên, em biết bây giờ tôi đang làm gì không?”
Hàn Băng Nghiên ừ một tiếng: “Không biết”. Ánh mắt cô thì nhìn chăm chăm vào điện thoại nhắn tin cho. Ngô Bình.
Trần Mậu Tông cười nói: “Bây giờ tôi đang giúp ông chủ quản lý đến mấy trăm người, mỗi ngày tiền qua tay tôi lên đến mấy chục triệu Ưng Tệ, một năm lên đến mấy chục tỷ Ưng Tệ đấy!”
“ồ”. Hàn Băng Nghiên lại không có vẻ gì là bất ngờ.
Trần Mậu Tông nhíu mày, nói: “Băng Nghiên, em suy nghĩ lại đi, quen với tôi, tôi sẽ khiến em hạnh phúc! Cái tên Ngô Bình kia căn bản không xứng với eml”
Hàn Băng Nghiên bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt châm chọc: “Sao anh biết anh ấy không xứng với tôi?”
Trần Mậu Tông thản nhiên nói: “Thành tích hắn tuy tốt, cũng thi đậu đại học Thần Kinh, nhưng vậy thì sao. chứ? Tốt nghiệp xong chẳng phải cũng phải đi làm công hay sao? Nói câu khó nghe thì hắn có thể cũng phải làm công cho người không có văn hóa!”
Hàn Băng Nghiên không nhịn được hỏi Trần Mậu Tông: “Anh đến chỗ Hải Mặc Ca bao lâu rồi?”
Trần Mậu Tông: “Cũng chưa bao lâu cả, chưa đến ba tháng”.
Hàn Băng Nghiên ồ một tiếng rồi nói: “Xem ra anh không hiểu gì về Ngô Bình cả”.
Trần Mậu Tông cười lạnh: “Hắn có gì hay ho mà hiểu chứ? Một tên sinh viên nghèo mà thôi!”
Nói xong, hắn lấy một tấm thẻ ra đặt trước mặt Hàn Băng Nghiên, nói rõ từng câu từng chữ: “Băng Nghiên, trong này có mười triệu Ưng Tệ! Dù có mười kiếp thì Ngô Bình có thể kiếm được nhiều như vậy không? Đồng ý làm bạn gái tôi thì tiền này tôi đều sẽ cho eml”
“Nhiều tiền như vậy”. Lúc này, bên cạnh bỗng vang giọng của Ngô Bình.
Hàn Băng Nghiên bông quay đầu, cười nói: “Anh Bình”.
Trần Mậu Tông nhìn thấy Ngô Bình thì chán ghét, ban đầu hắn vốn dĩ muốn theo đuổi Hàn Băng Nghiên, nếu không phải do Ngô Bình xuất hiện, thì có khả năng hắn sớm đã thành công rồi.
Hắn cất tấm thẻ, nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tôi đến đây là để nói rõ với anh, tôi muốn đưa Băng Nghiên đi.
Ngô Bình chớp mắt: “Anh muốn đưa cô ấy đi?”
“Không sail", Trần Mậu Tông vẫy tay về phía xa, lập tức có sáu người vây lại, bọn họ đều mang theo súng bên hông, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng.
Danh Sách Chương: