Thiết Huyền nói: “Thường thì người của Viêm Long sẽ vượt qua kiểm tra khá dễ dàng, còn những tu sĩ đến từ Côn Luân thì lại không. Người lớn lên ở nước Viêm Long, sau đó gia nhập Côn Luân như anh Ngô đây thì rất được quốc gia ưa thích”.
Ngô Bình: “Hả? Tại sao?”
Thiết Huyền: “Người lớn lên ở Viêm Long sẽ luôn hướng về đất nước, đồng thời có thể là cầu nối quan trọng giữa quốc gia và tông môn. Anh Ngô lại là đại đệ tử của chưởng môn, đương nhiên quốc gia sẽ càng coi trọng hơn”.
Advertisement
Anh ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, anh Ngô còn là giáo viên võ học bốn sao, địa vị tôn quý, nhất định các cơ quan quốc gia sẽ có phái đoàn giám sát”.
Advertisement
Ngô Bình: “Có lẽ cuộc kiểm tra thì không thành vấn đề với tôi. Trước đây khi tôi gia nhập Thiên Long, họ đã từng kiểm tra tôi. Hơn nữa, tôi còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, quốc sĩ nhị đẳng”.
Thiết Huyền mỉm cười: “Vậy thì càng dễ, đấy đều là những điểm nổi trội trong lý lịch của anh, nhất định quốc gia sẽ ủy thác trọng trách lớn cho anh Ngô”.
Ngô Bình vẫn chưa hồi phục nên sau khi nói chuyện một lúc thì Thiết Huyền chào tạm biệt. Trước khi đi anh ta giao cho Ngô Bình một số thứ mà giáo viên cần dùng như huy hiệu, quần áo, thẻ ra vào cổng,…
Sau khi Thiết Huyền đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi, anh nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi ở trong tháp Tiên Võ nên phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cơ thể hồi phục, đó là ngủ.
Sau khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi, anh nghe thấy tiếng Thiết Huyền.
“Anh Ngô, tiệc chào mừng sắp bắt đầu rồi”.
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, vươn hông mệt mỏi rồi nói: “Anh Thiết, có cần phải chú ý gì khi tham dự tiệc chào mừng này không?”
Thiết Huyền mỉm cười, đáp: “Chỉ là để giáo viên làm quen với các vị phó viện trưởng, chủ nhiệm cũng như các học sinh ưu tú tiêu biểu thôi”.
Ngô Bình rửa mặt, sửa soạn quần áo rồi cùng Thiết Huyền ra ngoài.
Đi được nửa đường thì Thiết Huyền nói: “Học viện Võ Đạo cũng tương tự như các trường đại học thông thường, dưới viện trưởng là phó viện trưởng, rồi đến chủ nhiệm các phòng, chẳng hạn như phòng giáo vụ, phòng nhân sự, văn phòng viện trưởng, phòng công tác sinh viên, phòng hoạt động, phòng quản lý, phòng kế toán…”
“Các sinh viên cũng có hội sinh viên và các tổ chức quản lý tương tự như ở các trường cấp ba. Chỉ có một điểm khác biệt sức chiến đấu của sinh viên học viện võ đạo mạnh hơn, họ giỏi đánh nhau. Vì vậy nên học viện đặc biệt thành lập tổ tuần tra trị an, giám sát trị an hai bốn trên hai bốn”.
Bữa tiệc được tổ chức ở sảnh lớn của học viện Võ Đạo, bây giờ có rất nhiều người qua lại ở đại sảnh, các học viên đang bận rộn với công tác phục vụ.
Ngô Bình vừa đến thì có một thanh niên mặc đồ phục vụ ở bên cạnh khẽ chào: “Chào tả thần tướng đại nhân”.
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, không có ấn tượng gì nên hỏi: “Cậu quen biết tôi sao?”
Cậu ta khẽ đáp: “Đại nhân, mời sang bên này nói chuyện”.
Thiết Huyền liền nói: “Anh Ngô, tôi vào trong đợi anh nhé”.
Danh Sách Chương: