Chấn Lôi: "Mười tám xiềng xích ngày đêm lấy tiên nguyên của tôi để bồi dưỡng đệ tử tài năng trong giáo này. Nếu cậu không lấy đi thì sẽ chỉ khiến người phía trên được lợi thôi".
Ngô Bình sửng sốt: "Tiên nguyên của anh có thể bồi dưỡng thiên tài sao?"
Chấn Lôi: "Đương nhiên, nếu không Huyền Chân Giáo mạnh lên bằng cách nào?"
Advertisement
Ngô Bình: "Anh có thể đảm bảo sẽ không lấy thân thể của tôi không?"
Chấn Lôi cười nói: "Việc này rất dễ dàng, cậu giết tôi trước, sau khi tôi chết cậu có thể rút tiên nguyên".
Advertisement
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Được".
Chấn Lôi: "Hãy dùng lực lượng mạnh nhất của cậu để phá hủy thân thể của tôi".
Ngô Bình suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Chấn Lôi gật đầu: "Hãy hành động đi".
"Ầm ầm!"
Anh chỉ vào ấn đường của Chấn Lôi, sức mạnh đáng sợ truyền vào đó. Chấn Lôi không hề phản kháng, thoáng cái lông mày đã hóa thành tro bụi, hai tròng mắt cũng trống rỗng, cơ thể cháy rực.
Chưa đến một phút Chấn Lôi đã biến thành một bộ xương. Nhưng trong bộ xương có một luồng sức mạnh màu tím, trong đó có một hạt ngọc màu vàng to bằng hạt lạc.
Ngô Bình giơ tay tóm lấy luồng sức mạnh màu tím, sức mạnh liền ập vào cơ thể anh. Ngô Bình áp chế nó trong thần hải, sau đó cất hạt ngọc màu vàng đi, thầm nghĩ đây chắc là tiên chủng.
Mười tám dây xích không còn mục tiêu, không thể hấp thu tiên nguyên được nữa, mặt đất liền chấn động, mây mù tản đi, kết giới cũng biến mất.
Ngô Bình vội rời khỏi đó, quay về mặt đất.
Lúc này cả Huyền Chân Giáo đều bị kinh động, vô số người ập vào Trấn Tiên điện. Nhưng lúc này Ngô Bình đã đi, anh trốn trong một ngọn núi phía xa quan sát.
Lúc này anh cảm thấy có một luồng tiên nguyên đang sôi trào trong thần hải, nếu không phải anh trói buộc nó lại thì tiên nguyên đã tản đi rồi.
Sau đó anh tới khu nhà mà Lục Triển Phong sống, bắt tay vào dùng tiên nguyên để tu luyện tầng mười tám của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, cũng là tầng cuối của Thần Hải, cảnh giới Tạo Linh.
Danh Sách Chương: