Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trực tiếp đẩy chậu thịt về phía lão Hoàng, nói: "Lão Hoàng, ta nấu quá nhiều thịt, ngươi nếm thử đi”.  

 

Lão Hoàng khịt mũi và há miệng cắn một miếng thịt rồng to bằng nắm tay.  Khi thịt rồng vào miệng, lão Hoàng toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sung sướng, hường thụ.  

 

Miếng thịt bị nó nuốt xuống trong nháy mắt, lão Hoàng lúc này mới hắng giọng: "Được, nấu ăn cũng tạm được".  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy, kỹ năng nấu ăn của ta cũng bình thường thôi, vẫn đang học hỏi thêm”.  

Advertisement

 

Lão Hoàng: "Các người không cần phải rời đi, nhà này đã bỏ hoang từ lâu, có thể tạm thời sống ở đây. Nhưng cũng không thể ở không, tôi đang cần một đầu bếp, ba bữa ăn mỗi ngày của tôi giờ giao cho anh”.  

 

Ngô Bình thầm nghĩ con chó vàng này quả là ham ăn!  

 

Advertisement

Anh đáp: "Không vấn đề gì. Lão Hoàng muốn ăn gì cứ nói cho ta biết”.  

 

Lão Hoàng: "Được, lát nữa tôi mang nguyên liệu tới”.  

 

Nói xong, nó tha chậu thịt, nghênh ngang bỏ đi không chừa lại một miếng thịt.  

 

Hổ Bảo rất bất mãn, nó còn chưa ăn no đâu!  

 

Khi Lão Hoàng đi rồi, Trần Nhược Nhàn mím môi cười: "Rõ ràng là muốn ăn, nhưng lại không dám hỏi thẳng. Anh Huyền Bình, có phải từ đầu anh đã định dụ nó bằng đồ ăn ngon rồi không?"  

 

Ngô Bình: "Ăn đồ anh nấu ba ngày rồi, anh không tin nó có thể ăn những thứ khác”.  

 

Trần Nhược Nhàn: "Đến lúc đó nhất định nó sẽ mời anh vào nhà”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Nhược Nhàn, em còn muốn ăn gì nữa không?"  

 

Anh nấu một nồi thịt khác để Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo ăn no.  

 

Chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình nấu bữa tối cho Lão Hoàng. Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo cũng có lộc ăn, được ăn ké rất nhiều.  

 

Lão Hoàng rất hài lòng, nó là ăn nhiều nhất, nhưng ngoài mặt cứ liên tục chê bai. Nó đã gửi rất nhiều nguyên liệu chất lượng tới. Ngô Bình dùng một nửa và giữ lại một nửa, định bụng sau này mang về nấu cho Khả Nhi và Đỉnh Nhi.  

 

Ban đêm, một bóng người bay tới trước cửa. Hạnh Tổ đi tới, ông ấy cười nói: "Nhóc con, con chó vàng kia là thứ đạo đức giả, cậu không cần để ý tới nó”.  

 

Ngô Bình cười đáp: "Tiền bối, ông ở chỗ này đã bao lâu rồi?”  

 

Hạnh Tổ: "Đã lâu lắm rồi, là chủ nhân tìm thấy rồi trồng tôi ở chỗ này”.  

 

Ngô Bình lấy lá trà mà anh tự rang ra đãi Hạnh Tổ. Hạnh Tổ rất thích, tấm tắc khen trà của anh ngon.

Sau khi trò chuyện một lúc, Hạnh Tổ rời đi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK