Người đến là sư đệ của Hướng Chấn Minh, tên là Hoàng Lực Sĩ, tu vi cũng ngang ngửa Hướng Chấn Minh.
Hướng Chấn Minh hơi nhíu mày: "Sư đệ, đệ nghi ngờ sức phán đoán của ta à?"
Hoàng Lực Sĩ nhàn nhạt nói: "Sư huynh, biết người biết mặt không biết lòng. Đệ chỉ nghĩ rằng huynh không nên tin tưởng vào người ngoài một cách dễ dàng thôi".
Hướng Chấn Minh còn định giải thích nhưng Ngô Bình đã giơ tay lên ngăn lại, bình tĩnh nói: "Tỉ bối Hướng, tôi thấy cái chức thiếu môn kia thôi bỏ đi”.
Vốn cậu cũng không muốn làm thiếu môn chủ gì đó, là Hướng Chấn Minh cứ van nài mãi nên Ngô Bình mới miễn cưỡng đồng ý.
Hướng Chấn Minh còn tưởng rằng Ngô Bình tức giận nên vội nói: "Cậu Ngô, không có cậu thì Tiên Vương Môn sẽ chẳng có tương lai gì!"
Hoàng Lực Sĩ: "Sư huynh, huynh nói quá rồi! Tương lai của Tiên Vương Môn nằm trong tay của chúng ta, mà không phải một người ngoài".
Hướng Chấn Minh tức đến đau sốc hông, hận không thể tát một cái đánh bay Hoàng Lực Sĩ. nặng nề nói: "Sư đệ, đệ mau xin lỗi cậu Ngô ngay đi!"
Hoàng Lực Sĩ sa sầm sắc mặt: "Sư huynh. Ta kính huynh là sư huynh mới nhường nhịn huynh. Nhưng chuyện hôm nay, ta vẫn có ý của riêng mình!"
Hướng Chấn Minh trầm giọng nói: "Sư đệ, đệ muốn sao?”
Hoàng Lực Sĩ nhìn về phía Ngô Bình nói: "Cậu Ngô, cậu nói đã tìm hiểu được kinh văn trên Tiên Vương Đồ, vậy hãy đọc ra trước mặt mọi người để chúng tôi cùng nhau xem xét đi".
"Xem xét cái gì?", Ngô Bình hỏi.
Hoàng Lực Sĩ: "Xem xét coi cậu có nói dối không".
"Khỏi!", Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu không phải Hướng Chấn Minh cứ luôn mời tôi làm thiếu môn chủ gì đó, tôi đã không đến đây rồi".
Cậu ngó đồng hồ rồi nói: "Các người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước đây".
Cậu xoay người định đi, Hướng Chấn Minh tính tiến lên ngăn Ngô Bình lại nhưng đã có một bóng người chặn ngang trước mặt cậu. Người đó chính là Phàn Cường, gã lạnh lùng nói: "Cậu Ngô, cậu hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ xong rồi cứ thế mà đi à”
Hướng Chấn Minh nổi giận: "Phàn Cường, cậu nói gì đói"
Phàn Cường nói: "Sư bá, Tiên Vương Đồ chính là cái gốc của Tiên Vương Môn, coi như là tài nguyên của chúng ta. Một người ngoài như cậu ta chiếm được lợi, không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Hướng Chấn Minh tức đến run người: "Cậu dám ngăn cản cậu Ngô thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!"
Hoàng Lực Sĩ nhướng mày: "Sư huynh, đệ tử của ta, ta sẽ dạy dỗ, không cần huynh nhọc lòng!"
Trên mặt Ngô Bình lại không chút cảm xúc, mở miệng hỏi: "Ý cậu là tôi không thể đi?"
Phàn Cường nhướng mày: "Muốn đi cũng được thôi, giao thứ cậu hiểu được ra đây!"
Hướng Chấn Minh bước tới lại bị Hoàng Lực Sĩ ngăn cản, ông ta nói: "Sư huynh, chuyện của lớp trẻ, người lớn chúng ta cũng đừng nhúng tay vào nhiều".
Ngô Bình: "Hướng Chấn Minh, chuyện này đã không còn liên quan đến ông nữa".
Tuyết Vũ cả giận: "Phàn Cường, cậu hơi quá đáng rồi đóI"
Phàn Cường thấy Tuyết Vũ bảo vệ Ngô Bình thì trong lòng càng khó chịu: "Tuyết Vũ sư muội, cậu ta chỉ là một người ngoài, sao muội lại nói giúp cậu ta?"
Tuyết Vũ lạnh lùng nói: "Phàn Cường, nếu cậu không tránh ra thì cậu chắc chắn sẽ hối hận!"
Phàn Cường cười ha ha: "Tôi đây muốn nhìn xem cậu ta sẽ khiến tôi hối hận thế nào!"
Ngô Bình nhấc chân tiến về phía trước, hai vai Phàn Cường nhoáng lên một cái xông thẳng về phía Ngô Bình như một con trâu đực. Công pháp gã tu luyện tên là Man Ngưu Kình, sức lực cực kỳ khủng khiếp, sức va chạm không thua gì đụng phải ô tô nặng cả tấn!
Phụt!
Ngô Bình chỉ giơ tay vỗ một cái, Phàn Cường đã như một miếng thịt bị đánh bay hơn mười mét rồi nện lên tường. Bức tường dày cả nửa mét lập tức sụp đổ, mà xương cốt của Phàn Cường cũng gấy từng khúc, thất khiếu đổ máu, hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người sợ ngây người, sắc mặt Hoàng Lực Sĩ hết sức khó coi, bay qua đỡ Phàn Cường dậy rồi hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Phàn Cường không có cách nào đáp lại, vừa há miệng đã trào máu.
Hoàng Lực Sĩ tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu thật là ác độc!"
Ngô Bình nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Dám ra tay với tôi, do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi”.
Danh Sách Chương: