=Lúc này, binh đao hai bên đang giằng co phía trên cao. Bởi vì đỉnh núi vốn là rừng rậm, địa hình phức tạp, nên không bên nào có thể đuổi được đối phương. Mã Sư đô của sư đoàn 7 tiền nhiệm cũng vì như vậy mà đã tử trận.
Ngô Bình hỏi: “Trận chiến trên cao này đánh bao lâu rồi?"
Tham mưu nói: “Bẩm báo Sư đô, đã hơn nửa tháng rồi, phía tôi cũng đã thương vong hơn ba nghìn người rồi”.
Ngô Bình nhìn sa bàn nói: “Cao nguyên nào ít nhất cũng phải một trăm kilomet vuông, đưa một trăm nghìn người vào cũng không đủ dùng”.
Cậu đi vòng vòng vài bước, nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả mọi người rút lui”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: “Sư đô, không thể!”
Vẻ mặt Ngô Bình nặng nề: “Sao, các anh muốn kháng lệnh? Mọi hậu quả đã bổn sư đây chịu trách nhiệm, mau chóng truyền lệnh!”
Mọi người đành chịu, chỉ đành truyền lệnh rút lui với các binh linh quyết chiến trên chiến trường.
Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều rút khỏi cao nguyên. Phía nước Đồ Nha bên kia vui mừng, lập tức lại cử hơn trăm nghìn người tiến vào cao nguyên, chuẩn bị xây dựng công sự ở đây, chiếm lĩnh hoàn toàn cao. nguyên 335.
Lúc này, Ngô Bình đã đổi sang quần áo võ quan của Sư đô thống, sau đó một mình đi lên cao nguyên 335. Tu vi của cậu cao, nên cũng không sợ gặp phải kẻ địch.
Cậu chỉ là dạo một vòng đã thi triển Đại Mộng Huyền Thiên Kinh, trên núi lập tức đây sương mù che phủ trên từng tấc đất.
Toàn bộ sinh linh trong sương mù, một khi hít phải sương mù thì đều tiến vào ảo cảnh, sau đó sẽ mất kiểm soát mà tiến vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.
Trong mộng cảnh mà Ngô Bình tạo ra, các binh lính chiến đấu gian khổ hơn nửa tháng này đều quay về quê hương dịu dàng, trong đó có vô số mỹ nhân và cả thức ăn ngon, còn cả chiếc giường êm ái. Vì thế, bọn họ hô hoán, tùy ý thả sức hưởng thụ, mãi đến khi vui chơi sức cùng lực kiệt rồi mới ngã lên giường mà ngủ.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, tất cả quân địch trên núi đều chìm vào giấc ngủ, dù trùng độc có đâm chích bọn họ cũng không thức dậy.
Ngô Bình thời thời cơ cũng đã đến, rồi quay về tổng bộ chỉ huy, ra lệnh nói: “Tất cả mọi người tiến vào cao. nguyên 335, đuổi bắt quân địch!”
Chuyện này mọi người càng không muốn làm, Phó Đô thống lớn tiếng nói: “Sư đô! Quân địch bây giờ chắc chắn đã làm xong công sự, lúc này chúng ta muốn đoạt lại cao nguyên, sợ là không có khả năng!”
Ngô Bình cười lạnh: “Không có khả năng? Tôi lại nói là dễ như trở bàn tay! Đừng có phí lời, lập tức chấp hành mệnh lệnh!”
Trong quân đội, mệnh lệnh trưởng quân nhất định phải chấp hành theo, những người này tuy không hề tình nguyện, nhưng vẫn bắt đầu triệu tập đại quân, bắt đầu xuất phát tiến vào cao nguyên 335”.
Cao nguyên 335 cũng chỉ có một còn đường đất quanh co có thể đi, nên đa phần mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi. Ngô Bình thì dẫn theo mấy người Dương Quốc Hào ngồi trên xe chỉ huy lái thẳng lên đỉnh núi.
Mọi người vừa thấy ngay cả Sư đô cũng dẫn đầu làm gương, nên bọn họ đương nhiên cũng không nghĩ gì khác, kiên trì xong về phía trước.
Chuyện khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là khi bọn họ vừa lên đến đỉnh núi thì đã nhìn thấy quân địch ngủ say, lập tức bịt miệng kẻ thù và trói bọn chúng lại.
Chuyện càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi gặp được quân địch thì đều đang ngủ mê, nên càng dễ trói lại hơn.
Một tiếng sau, sư đoàn 7 đã hoàn toàn khống chế được cao nguyên 335, bắt giữ hơn mười ba nghìn binh lính nước Đồ Nha làm tù binh!
Danh Sách Chương: