Cô ấy chính là Mạc Hiên, vì vậy Hồ Kiến Quốc đưa mắt ra hiệu với Ngô Bình, thấp giọng nói: “Dựa vào cậu đấy”.
Ngô Bình cắn răng, đứng dậy đón Mạc Hiên, cười nói: “Hiên Hiên, cuối cùng cô cũng đến rồi”.
Hành động của Ngô Bình khiến mọi người sững sờ, Hiên Hiên? Bởi vì hầu hết bọn họ đều không bết Mạc Hiên.
Advertisement
Mạc Hiên cũng ngây ngời, cô ấy quan sát Diệp Huyên từ trên xuống, kinh ngạc hỏi: “Anh đang gọi tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Ngô Bình, chúng ta cùng khóa”.
Mạc Hiên có chút ngại ngùng, bởi vì cô ấy không nhớ ra Ngô Bình. Thật ra cô nào biết, trong ấn tượng của Ngô Bình, cũng không có bóng dáng của cô ấy.
Advertisement
“Ồ, Ngô Bình, đã lâu không gặp”. Lịch sự thì cô ấy vẫn chào hỏi. Ngô Bình lập tức kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tống Bình An, cười nói: “Đàn anh, cô ấy là Mạc Hiên, mọi người làm quen chút đi. Mạc Hiên, đây là đàn anh Tống Bình An”.
Tống Bình An gật đầu: “Chào đàn em Mạc”.
Mạc Hiên nói: “Chào đàn anh”.
Ngô Bình cười ha ha: “Nói chứ, ở đây nhiều bạn học như vậy, tôi thấy hai người là thân thiết nhất”.
Ngô Bình suy nghĩ, muốn làm bạn thân của Mạc Hiên chỉ e là việc rất khó, dù sao anh cũng chưa từng làm bạn thân khác giới của ai bao giờ.
Ba người nói chuyện một lúc, Trương Tân Minh kia mới khoan thai đi đến, anh ta vừa đến đã chào hỏi với mấy người Mã Thiên Lý, Các Lập Vũ, chẳng buồn nhìn đến mấy người khác, thậm chí cũng không quan tâm đến Hồ Kiến Quốc.
Ngô Bình âm thầm lắc đầu, sau đó anh vẫy tay với Trương Tân Minh.
Trương Tân Minh nhanh bước đi đến, cười nói: “Ngô Bình, cậu đến từ sớm rồi à?”
Ngô Bình: “Tân Minh, cậu đi chào hỏi hiệu trưởng đi”.
Trương Tân Minh liếc nhìn Hồ Kiến Quốc, nói: “Ông ta rất phiền phức, tôi không muốn quan tâm đến ông ta”.
Ngô Bình cạn lời, cũng không nói gì thêm. Anh nhìn ra được, Trương Tân Minh này có lẽ đã bái sư, học được chút pháp môn tu hành, chỉ là cũng không ra gì.
Ở phía sau, Lư Tuấn Phi như có suy nghĩ, lầm bầm nói: “Kỳ lạ, Ngô Bình và Mạc Hiên, Tống Bình An đều không quen biết, sao lại thân thiết với bọn họ như vậy?”
Lý Tiểu Uyển hỏi: “Tuấn Phi, sao vậy?”
Lư Tuấn Phi: “Tiểu Uyển, trong này chắc chắn có gì đó, sau này nếu có cơ hội, chúng ta phải tiếp xúc nhiều với Tống Bình An và Mạc Hiên”.
Lý Tiểu Uyển bĩu môi: “Hai người bình thường mà thôi, cần thiết sao?”
Lư Tuấn Phi: “Ánh mắt Ngô Bình tốt hơn chúng ta nhiều, đi theo con đường của cậu ta chắc chắn sẽ không sao”.
Lý Tiểu Uyển: “Ngời này lạnh nhạt với anh như vậy, hà tất phải quan tâm đến anh ta?”
Nói xong thì khẽ thở dài: “Anh ta đối xử với anh như thế cũng là đủ tình nghĩa rồi, đổi lại là anh, anh sẽ không bỏ qua cho đối phương đâu. Được rồi, không nhắc mấy chuyện cũ này nữa, chúng ta đi kính rượu với hiệu trưởng”.
Không lâu sau, Đào Như Tuyết cũng đã đến.
Danh Sách Chương: