Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1197

Đường Băng Vân nhìn thấy một cao thủ Địa Tiên như Đường Thiên Hạc lại vểnh tai lên nghe Ngô Bình giảng giải giống như một học sinh tiểu học. Ông ấy nghe rất nhập tâm, còn không giấu nổi vẻ phấn khích, thi thoảng laị xoa hai tay vào nhau.

Nói chuyện chừng mười phút, Ngô Bình nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó không nói tiếp nữa.

Đường Thiên Hạc đợi vài giây thấy Ngô Bình không có ý định tiếp tục nói thì hoảng hốt, vội vã nói: “Tiên sinh, hay là chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh tiếp tục nói chuyện?”

Ngô Bình trong lòng rủa thầm lão già chết tiệt, tôi và ông thì có chuyện quái gì mà nói. Nhưng ngoài mặt, Ngô Bình bình thản đáp: “Đường tiên sinh, hay để hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp. Hôm nay ở đây không phù hợp lắm”.

Đường Thiên Hạc lúc này mới sực nhớ ra hôm nay là tiệc của Đường Môn. Đám người ở đây vô cùng phức tạp, tai vách mạch rừng, không phù hợp để bàn luận Đan đạo. Ông ấy vội vã gật đầu đáp: “Đúng đúng, tiên sinh nói chí phải. Chúng ta hẹn hôm khác lại đàm đạo”.

Ngô Bình tiếp tục nói chuyện với Đường Băng Vân, không quan tâm đến Đường Thiên Hạc ngồi bên cạnh nữa.

Đường Thiên Hạc cũng không phật lòng mà ngồi bên cạnh cười hùa theo. Ngô Bình cười thì ông ấy cũng cười. Đường An nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng, vẻ mặt hiện lên mấy chữ “không thể tin nổi”.

Đường Băng Vân cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này, đành nói: “Ông Ba, ông là một trong những người phụ trách chính của buổi tiệc hôm nay, ông không nên lãng phí thời gian ở đây nữa. Hay là thế này, để mai cháu bảo Ngô Bình đến nói chuyện với ông tiếp nhé”.

Đường Thiên Hạc vui sướng vỗ đùi đánh đét một cái: “Được, Băng Vân là ngoan nhất, lúc nào cũng hiểu lòng ông”.

Sau đó ông ấy chắp tay, nói với Ngô Bình: “Ngô tiên sinh, tôi xin phép không làm phiền nữa”, dứt lời rồi mới đi khỏi đó.

Sau khi Đường Thiên Hạc đi khỏi, Đường Băng Vân cười khổ nói: “Trước đây anh nói muốn nhận ông Ba làm đồ đệ. Lúc đó em không tin nhưng giờ thì tin rồi”.

Đường An vỗ vỗ ngực, nói: “Dọa chết tôi rồi! Lần đầu tôi thấy ông Ba lại hạ mình như vậy, kể cả là ở trước mặt Đường chủ cũng chưa từng như vậy!”

Ngô Bình thì chẳng lấy làm lạ, anh đáp: “Ông ấy hiểu Đan đạo, cho nên mới tôn kính tôi. Hai người thì không hiểu được”.

Đường Băng Vân đảo mắt: “Vâng vâng vâng, chúng tôi không hiểu nổi. Thầy luyện đan Ngô, để tiểu nữ kính người một ly”.

Đường An cũng nâng ly lên, cười nói: “Còn tôi nữa. Cậu Ngô, tôi kính cậu một ly!”

Cụng ly xong, Đường An cũng rời khỏi đó. Hôm nay anh ta phụ trách một số hoạt động nhỏ của bữa tiệc nên phải đi chuẩn bị một chút.

Ở phía không xa, đám con rể tương lai của Đường Môn kia thấy Ngô Bình nói chuyện với Đường An, Đường Thiên Hạc thì vô cùng khó chịu. Bọn họ không hiểu tại sao tên nhãi này lại dám đứng ngang hàng với những nhân vật tầm cỡ như vậy!

“Hứ, chắc là giỏi nịnh hót nên mới ôm được chân Đường An và Đường Thiên Hạc. Thảo nào mà theo đuổi được Đường Băng Vân!”, một gã cao to hung tợn, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đây là loại đàn ông mà tôi khinh thường nhất”.

Một người khác nói: “Anh Tề, xem ra anh không biết người này rồi. Anh ấy tên là Ngô Bình, là một tông sư cảnh giới Tiên Thiên, không phải hạng nịnh hót ăn bám như anh nói đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK