“Ầy, gọi tôi là Lục đại ca”. Lục Phi Hùng nghiêm túc nói.
Ngô Bình không gọi được, nói: “Tốt hơn tôi vẫn nên gọi ông là điện chủ”.
Lục Phi Hùng cười haha: “Được, gọi gì cũng được”.
Advertisement
Ông ấy nhìn chằm chằm vào trưởng lão Từ đang độ kiếp: “Cửu Lôi Kiếp Đan của cậu có thể chống đỡ hết ba kiếp đầu không?”
Ngô Bình: “Thường thì có thể chống đỡ hết năm tầng Lôi Kiếp đầu. Nhưng tôi chỉ là người luyện tiếp, trước đó xử lý có chút vấn đề nên trước mắt cũng chỉ có thể chống đỡ được ba tầng lôi kiếp đầu”.
Advertisement
Lục Phi Hùng gật đầu: “Kỳ tích đấy. Cậu không chỉ cứu vãn được một lò đan dược mà còn nâng cấp được Cửu Lôi Kiếp Đan lên Cửu Lôi Kiếp Đan, lợi hại thật”.
Lúc này, tia sét thứ hai giáng xuống, những quả cầu lửa nối đuôi nhau điên cuồng đập xuống, nửa quả núi đều bị đốt cháy đen.
Tiếp ngay đó, tia sét thứ ba giáng xuống, trưởng lão Từ vẫn không sao.
Sau đó, mây mù lại cuồn cuộn kéo đến, một tia sét màu tím giáng mạnh xuống.
Mọi người nhìn thấy một bóng người bị sét đánh văng ra như một bao cát rồi rơi xuống sườn núi một cái “ầm”, có vẻ bị ngã rất đau.
Mấy giây sau khi tia sét đó giáng xuống, mây mù và sấm sét đều tan biến hết.
Mọi người nhanh chóng chạy đến sườn núi, có người định qua đỡ trưởng lão Từ nhưng ai ngờ vừa mới đưa tay ra thì trưởng lão Từ đã bật dậy. Đầu tóc và lông mày đều bị cháy rụi, mặt đen thui, quần áo cũng bị cháy hết, chỉ còn nửa cái ống quần.
Hai mắt ông ấy sáng lên, ông ấy hào hứng nói: “Điện chủ, tôi đã vượt qua được lôi kiếp rồi, tôi thành công rồi”.
Lục Phi Hùng mỉm cười, nói: “Ông thành công rồi, có được bốn lôi kiếp cũng đã khá lắm rồi. Được rồi, mau đi thay đồ đi”.
Trưởng lão Từ vội vàng đi, mọi người cũng quay về đại điện.
Lục Phi Hùng nói với Ngô bình: “Cậu em, bây giờ cậu cũng là thầy luyện đan của Trường Sinh điện tôi rồi, sau này cậu cứ ở bên cạnh tôi mà luyện đan. Tôi tin dưới sự cố gắng của chúng ta, chắc chắn cậu sẽ luyện được đan dược chấn động thiên hạ!”
“Cám ơn điện chủ hỗ trợ!”, anh nói.
Ngô Bình cũng không nghĩ nhiều, dù sao cùng luyện đan với điện chủ có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu. Nhưng anh phát hiện, ánh mắt mọi người nhìn anh dường như có chút thương hại.
Chậc! Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây là một cái bẫy sao?
Lục Phi Hùng cười ha ha, kéo lấy Ngô Bình, nói: “Đi, chúng ta lại đi luyện lò”.
Ngô Bình bị kéo mạnh, cơ thể muốn bay lên, anh vội nói: “Trưởng lão Văn, giúp tôi chăm sóc Đường Băng Vân…”
Danh Sách Chương: