Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3293

Nhậm Thiên Thắng: “Bố vốn nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên chưa nói. Ai ngờ hôm nay hắn lại quá đáng như vậy”.

Ngô Bình: “Bác trai, bác gái, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại chăm sóc San San”.

Hai phụ huynh đương nhiên không có gì phải lo lắng nên dặn dò vài câu rồi về nhà trước.

Nhậm San San: “Huyền Bình, khi nào thì em sinh vậy?”

Ngô Bình: “Khoảng hai ngày nữa. Ra đời muộn thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ càng khoẻ mạnh và thông minh”.

Anh đang muốn dùng thần lực của đài sen cửu phẩm để nuôi dưỡng thai nhi. Đồng thời cũng muốn để thời gian cho thai nhi hấp thụ được hết Thánh Huyết.

Thai nhi chưa ra đời cũng là sự sắp đặt của tạo hoá. Phải tới ngày kia đứa bé mới ra ngoài. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất nên Ngô Bình cũng không vội vã muốn đứa bé ra đời.

Có điều anh cũng chẳng ngồi không mà chờ đợi, anh dùng nước khoáng thần luyện ra vài lô đan dược cho Nhậm San San uống. Đồng thời anh giúp cô điều hoà kinh lạc. Sang ngày thứ hai thì Nhậm San San đã có thể chất như một Thiên Tiên!

Ngô Bình xuống bếp làm vài món điểm tâm để Nhậm San San ăn trưa. Đến chiều, anh tiếp tục điều dưỡng cho thai nhi.

Lúc này, một thần niệm truyền tới bên tai anh: “Ngô Bình, tôi đến rồi!”

Người tới là Vũ Thiên Đô. Ngô Bình đi ra khỏi phòng bệnh, bay lên trên cao.

Ở phía không xa, Vũ Thiên Đô đang lơ lửng trên không trung. Tu vi của anh ta tiến bộ rất nhanh, giờ đã là Hư Tiên.

Ngô Bình: “Mang tiền đến chưa?”

Vũ Thiên Đô cười lạnh: “Ngô Bình, mặc dù anh là thiên tài nhưng giờ mới chỉ là Địa Tiên. Còn tôi giờ đã là Hư Tiên rồi, cảnh giới của anh còn thấp hơn tôi nhiều. Biết rõ như vậy mà ai cho anh dũng khí để chọc giận tôi vậy?”

Ngô Bình nói: “Hư Tiên thì giỏi lắm à?”

Anh vung tay lên, một đường kiếm mạnh mẽ đã khoá chặt Vũ Văn Thiên Đô, khiến hắn không thể cử động, mà chỉ biết trơ mắt nhìn đường kiếm quang bay tới.

Hắn hét lên: “Xin anh Ngô tha mạng!”

Đường kiếm dừng ngay trước chóp mũi hắn, kiếm quang rung lên, còn văng vẳng tiếng sấm.

Ngô Bình: “Anh là Hư Tiên cơ mà? Sao không đánh trả đi!”

Vũ Văn Thiên Đô tái mặt nói: “Tôi nhận tội”.

Ngô Bình: “Thế thì mau đền bù cho tôi một trăm triệu tiền báu”.

Vũ Văn Thiên Đô lấy một túi tiền ra, bên trong chứa đầy tiền báu. Xem ra hắn cũng đã dự được trước được kết cục này nên mới chuẩn bị đủ tiền từ trước.

Ngô Bình giơ tay lên lấy túi tiền rồi cười nói: “Coi như anh thức thời, giờ thì biến đi!”

Vũ Văn Thiên Đô chưa đi ngay mà nói: “Anh Ngô, khi chúng ta ở Thục Sơn, tuy không thân thiết nhưng cũng không có thâm thù cừu hận gì đúng không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Có gì thì nói luôn đi, đừng có lòng vòng!”

Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi đã gia nhập Vạn Kiếm Môn của Tiên Giới, chắc anh cũng biết chuyện này rồi”.

Ngô Bình: “Ừm, nghe nói Vạn Kiếm Môn là môn phái hạng nhất, thực lực khá mạnh”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Tôi là đệ tử tinh anh của môn phái nên cũng có chút địa vị, nhưng Vạn Kiếm Môn có một người còn giỏi hơn tôi, khiến tôi luôn bị chèn ép đến ngạt thở. Cách đây không lâu, tôi đã theo đuổi một đệ tử nữ, kết quả là đã bị tên ấy cướp mất! Tôi biết mình không phải đổi thủ của anh ta, địa vị cũng không cao bằng nên đành ngậm ngùi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK