Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2806

Bác sĩ kia sáng mắt lên, sau đó nghiến răng nói: “Được, tôi dẫn anh đi!”

Có rất nhiều người mặc đồng phục đứng bên ngoài hành lang của một phòng bệnh sang trọng, ai nấy đều có vẻ mặt hung dữ. Phòng bệnh phía bên trái đã bị dọn sạch, nếu không được phép thì bất kỳ ai cũng không được vào.

Có một người đàn ông cao lớn trong phòng bệnh, ông ta đang tươi cười nói chuyện với một cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh: “Vất vả cho em rồi, nhưng em đã sinh con trai cho anh, bao giờ về em muốn gì cũng được”.

Sản phụ cười nói: “Lão gia, anh đi bế con mình về đây đi”.

Người đàn ông cao lớn để râu quai nón này chính là ông Hoàng, ông ta cười lớn rồi đi sang phòng bên cạnh bế em bé.

Đúng lúc này, ông ta chợt nghe thấy có tiếng nói ở ngoài cửa: “Làm gì thế hả? Biến ngay!”

Uỳnh!

Sau đó, mặt đất như rung chuyển, cửa bị ai đó đá mở. Ông Hoàng sững người rồi lao ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy đám thuộc hạ của mình nằm dưới đất, người hộc máu, kẻ hôn mê, tất cả đều đã bị thương nặng.

Ông ta kinh hãi sau đó trợn mắt lườm Ngô Bình: “Dám đánh người của Hình Bổ Ti, to gan đấy!”

Ngô Bình bước tới gần ông ta rồi hỏi: “Ông chính là ông Hoàng hả?”

Ông Hoàng hừ mạnh nói: “Đúng, tôi là Hoàng Bân Hổ!”

Ngô Bình: “Vợ của bạn tôi sinh con ở viện này, nhưng bác sĩ và hộ lý đều bị ông gọi đi hết, làm cho sản phụ suýt xảy ra chuyện. Nói đi, ông định bồi thường thế nào?”

Ông Hoàng cười lạnh nói: “Bồi thường? Cậu đánh người của tôi là phạm tội chết rồi đấy”.

Chát!

Ngô Bình tát cho Hoàng Bân Hổ một cái, anh dùng lực khá mạnh nên răng của ông ta rụng hết ngay. Đầu ông ta ù ù, còn người thì nằm thẳng cẳng dưới đất.

Ngô Bình đi tới đạp gãy chân trái của ông ta, Hoàng Bân Hổ hét lên đâu đớn: “Bác sĩ nói lại ông một câu mà ông bổ đầu người ta, ai cho ông cái quyền ấy hả?”, Ngô Bình tức giận hỏi.

Hoàng Bân Hổ nhịn đau nói: “Cậu dám động vào tôi, đại ca của chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Được, giờ ông gọi đại ca của ông đến luôn đi, tôi chờ”.

Hoàng Bân Hổ lấy điện thoại ra gọi: “Đại ca, có thằng đánh em! Vâng, các anh em đều bị nó hạ hết rồi, em còn bị gãy chân nữa… Nó bảo sẽ chờ anh đến… Vâng!”

Ngắt máy rồi, Hoàng Bân Hổ nhìn Ngô Bình như một người chết rồi cười lạnh nói: “Mày biết đại ca của bọn tao là ai không?”

Ngô Bình thờ ơ: “Nói nghe coi!”

Hoàng Bân Hổ cười khà khà: “Lát mày sẽ biết thôi!”

Ngô Bình đi sang phòng bên cạnh rồi nhìn người phụ nữ đang tái mặt rồi nói: “Không phải sợ, cô và đứa trẻ vô tội”.

Một lát sau, Cương Tử chạy đến, cậu ấy nhìn Hoàng Bân Hổ ở dưới đất, sau đó ra hiệu cho Ngô Bình ra chỗ khác nói chuyện.

Họ đi xa rồi, Cương Tử mới nói: “Cậu chủ, Tân Nguyệt và em bé đều ngủ rồi, may mà có cậu, không thì đúng là nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Cậu cũng thật là, sinh con thôi mà, sinh luôn ở nhà đi, chạy đến viện làm gì?”

Cương Tử cười trừ: “Tại cậu bận nhiều việc nên tôi không muốn phiền đến cậu mấy việc nhỏ, ai ngờ đâu lại thành ra như vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK