Anh tóm ngay lấy một người rồi hỏi: “Nói ngay, người vừa bị tôi đánh chết đã dùng chiêu gì mà khiến đầu óc tôi trống rỗng như vậy?”
Người bị Ngô Bình tóm cổ thấy mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nên không còn nhớ việc bảo vệ bí mật gia tộc nữa mà nói luôn: “Đó là Lệnh Thần Thuật! Tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Lý ở Bắc Châu”.
Lệnh Thần Thuật?
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Các người có biết cách thi triển nó không?”
Người kia vội lắc đầu: “Tôi không biết, chỉ có ba đời gia chủ biết thôi”.
Advertisement
Một người khác thấy Ngô Bình cau mày thì sợ anh giết mình nên nói: “Gia chủ sắp đến rồi ạ”.
Ngô Bình: “Hả? Thế thì tốt!”
Mọi người thấy Ngô Bình hạ gục hết đám người đến gây rối thì thở phào một hơi, nếu đến Ngô Bình cũng không làm gì được thì nguy to.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên đi từ bên ngoái vào. Ông ta có dáng người cao lớn, mặc đồ màu xám, mặt mày uy nghiêm, khi thấy đống máu dưới đất thì ông ta gào lên: “Cậu chủ đâu?”
Một người vội nói: “Gia chủ, cậu chủ bị người này giết rồi”.
Người đàn ông giận dữ nhìn Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Cậu dám giết con trai tôi, chán sống rồi đúng không?”
Ngô Bình cười khẩy nói: “Là con trai ông ra tay trước, tôi chỉ phản đòn theo bản năng thôi, hắn ta chết chưa hết tội đâu”.
Người đàn ông hét lên rồi bay tới tấn công Ngô Bình. Anh đã chuẩn bị trước nên thi triển ý nghĩa Chấn Ấn để tấn công thần hồn của ông ta.
Người đàn ông mới đi được ba bước thì đã đứng im bất động.
Ngô Bình bước tới rồi điểm vào mi tâm của ông ta, sau đó hỏi: “Ông biết Lệnh Thần Thuật không?”
Người đàn ông đã bị thôi miên, ý thức trở nên mơ hồ nên đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta đáp: “Có”.
“Ông học Lệnh Thần Thần ở đâu?”
“Ở đây”, ông ta lấy một cái mai rùa to như bàn tay ra, bên trong mai rùa có chi chít chữ.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông đã luyện thành chưa?”
Người đàn ông: “Trong lịch sử của nhà tôi mới có bốn người luyện thành, nhưng chỉ luyện được cơ bản thôi. Môn pháp thuật này khó lắm”.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu ông ta, sau đó niệm thần chú, để biến ông ta thành con rối của mình.
Một lát sau, anh nói: “Từ giờ trở đi, ông hãy trấn thủ ở đảo này, không được đi đâu hết”.
“Vâng”, người đàn ông đáp.
Ai nấy đều khiếp đảm trước tài năng của Ngô Bình và thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn.
Lúc này, Lý Thừa Trạch bước ra nói: “Các vị, chúng ta đã chọn ra được 100 nhân vật quan trọng. Lát nữa, chúng ta sẽ mở một tiệc trà để cùng trò chuyện”.
Danh Sách Chương: