Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016

Trịnh Luân cau mày: “Cậu còn biết chữa bệnh ư?”

Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”.

Trịnh Luân ừm một tiếng: “Trùng hợp quá! Tôi cũng đã mời một bác sĩ ở Giang Bắc đến, chính là ông Vạn Phùng Xuân đây, ông ta đang khám cho Diệp Vũ Hân rồi”.

Ngô Bình quan sát Diệp Vũ Hân thì thấy cô bé rất gầy yếu, vì trúng một chất độc có dược tính chậm nên chất độc đã gây tổn hại đến hầu hết các bộ phận trong cơ thể, cô bé có thể sống đến ngày hôm nay quả là kỳ tích.

Ngô Bình nói: “Không sao, cứ để bác sĩ Vạn khám trước”.

Vạn Phùng Xuân đang híp mắt thì mở to ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Cậu là Ngô Bình?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Vạn Phùng Xuân: “Chính cậu đã chữa bệnh cho Triệu Trụ Quốc đúng không?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình mới nhớ ra lần trước nhà họ Triệu đã mời bác sĩ Vạn này tới khám, nhưng lúc ấy Vạn Phùng Xuân đang chuẩn bị thuốc nên đến muộn. Chờ khi ông ta đến nơi, chuẩn bị khám cho Triệu Trụ Quốc thì nghe tin có người tên Ngô Bình đã chữa khỏi cho Triệu Trụ Quốc rồi.

Chuyện này khiến Vạn Phùng Xuân rất bực mình, vì thế ông ta đã ghi nhớ cái tên Ngô Bình trong đầu.

“Đúng”, Ngô Bình không phủ định.

Vạn Phùng Xuân chợt thu tay lại rồi đứng lên, sau đó lườm anh: “Cậu có hiểu quy tắc trong giang hồ không?”

Ngô Bình tỉnh bơ đáp: “Quy tắc gì?”

Vạn Phùng Xuân hừ lạnh nói: “Triệu Trụ Quốc vốn là bệnh nhân của tôi, ai cho cậu được phép chen ngang hả?”

Ngô Bình cười lạnh: “Vạn Phùng Xuân, tôi nghe danh của ông đã lâu, người ta bảo con người ông vô liêm sỉ lắm, giờ được gặp tôi mới thấy đúng là vậy”.

Vạn Phùng Xuân nổi đoá: “Cậu nói gì?”

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Khi ấy, Triệu Trụ Quốc như ngọn đèn dầu sắp cạn, tôi chỉ chữa trị muộn vài tiếng nữa thôi mà ông ta đã mất rồi, dù ông có giỏi đến mấy thì có thể cải tử hoàn sinh được không?”

Nghe thấy thế, Vạn Phùng Xuân cười lạnh: “Dù ông ta có chết thì cũng là bệnh nhân của tôi! Ai cho cậu chen chân vào hả?”

Ngô Bình lắc đầu: “Lương y như từ mẫu, ông vì chút lợi nhuận mà không màng tới tính mạng của bệnh nhân, loại cặn bã như ông không xứng làm trong ngành y”.

“Hỗn lão!”, Vạn Phùng Xuân tức run lên: “Loại tôm tép như cậu mà dám lên mặt dạy đời tôi ư?”

Ngô Bình hừ nói: “Tôi không thèm so đo với ông, mau biến khỏi đây ngay”.

“Cậu…”, Vạn Phùng Xuân tức hộc máu, ngón tay chỉ vào Ngô Bình còn đang run rẩy.

Trịnh Luân sầm mặt, sau đó tiến lên đứng chắn trước mặt Vạn Phùng Xuân: “Cậu Ngô, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Bác sĩ Vạn do tôi mời tới, sao cậu mất lịch sự vậy?”

Ngô Bình mặc kệ Trịnh Luân rồi cười phá lên: “Suýt nữa thì tôi quên mất lão già cặn bã này là do chú mời tới, xin lỗi nhé”.

Trịnh Luân bình thản nói: “Ngô Bình, tôi đang có chút việc ở đây, mong cậu đừng can thiệp”.

Ngô Bình cười nói: “Chú Trịnh, chuyện này liên quan đến Diệp Thần cơ mà?”

Trịnh Luân nhìn anh: “Đúng, thế nên tôi mới bảo cậu đừng dính vào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK