Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”
Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.
Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi. Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”
Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói gì.
Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.
Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi. Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh
thêm cho anh ta một trận nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.
Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh †a lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của em làm gì”.
Ngô Bình: “Cậu không cần lo lắng, anh ta sẽ đích thân đưa em gái mình đến trước mặt cậu. Bây giờ cậu hãy theo tôi đến chỗ này”.
Cậu vừa nói vừa lấy cánh cửa đó ra, một cánh cửa cổ kính, cũ kĩ liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngô Bình đẩy cửa, đưa mấy người Đào Thành, Nghiêm Lãnh Thạch vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Thế giới trong cánh cửa thật ra tương tự như thế giới ở thánh địa Thượng Gổ, vì vậy ở đây cũng có thể sẽ có thánh xúc.
Ngô Bình bảo mấy người đó đứng một chỗ đợi, còn cậu thì đến tiệm thuốc xem dược liệu. Hoàng Phu ra đón cậu, sau đó lại hỏi thêm được một vài vấn đề.
Nửa ngày sau, cậu về lại chỗ cũ, cậu hỏi mọi người: “Có cảm giác gì đặc biệt không?”
Đào Thành nói: “Em cảm thấy khí tức đại đạo ở đây khác hẳn với bên ngoài”.
Ngô Bình: “Không sai, khí tức đại đạo ở đây thuộc đại lục Thánh Cổ, giờ tôi sẽ chỉ mọi người làm sao để tìm kiếm lợi ích từ bên trong”.
Sau đó cậu dựa theo phương pháp trước đây từng dạy mấy người Lăng Bộ Phi để truyền thụ cho họ cách nâng cao thánh xúc hiệu quả.
Sau khi mấy người họ bắt đầu, Ngô Bình đã ra khỏi cửa và để ba người họ lại bên trong.
Sáng hôm sau cậu mới đẩy cửa vào trong, kiểm tra tình hình của họ. Lúc này ba người họ đều đã hồi phục, ai cũng có thu hoạch.
Đào Thành rất bất ngờ, nói: “Lão đại, trong cơ thể em có thêm năm kinh mạch nữa”.
Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, trong cơ thể tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Liễu Kim Long: “Tôi cũng có thêm bốn kinh mạch”.
Ngô Bình cười, nói: “ÐĐấy không phải là kinh mạch mà là đạo mạch, để tôi xem thử mọi người đã khơi thông được những đạo mạch như thế nào rồi”.
Cậu nhìn sơ qua, phát hiện đúng là trong cơ thể của Nghiêm Lãnh Thạch đã có thêm bốn đạo mạch, trong đó có một Tử Mạch và ba Hoàng Mạch. Liễu Kim Long khá hơn một chút, được hai Tử Mạch và hai Hoàng Mạch.
Đào Thành thu hoạch nhiều nhất, cậu ta có được sáu đạo mạch, trong đó có một Huyền Mạch, năm đạo mạch còn lại đều là Tử Mạch.
Cậu gật đầu, cười, nói: “Khá lắm, có được một Huyền Mạch”.
Đào Thành chớp mắt, hỏi: “Lão đại, Huyền Mạch này có lợi ích gì?”
Ngô Bình: “Sau này cậu sẽ biết lợi ích của nó là gì”.
Cậu cho mấy người họ làm quen với đạo mạch, sau đó quay về học viện Hoàng gia. Cậu đã hứa sẽ cho mấy người họ đan dược, mà Phi Long Bảo Tương đan cậu luyện vừa hay lại rất thích hợp.
Cậu tặng cho nhóm của Lăng Bộ Phi mỗi người một viên Phi Long Bảo Tương đan. Lăng Bộ Phi, Mạc Khinh Ngữ đều phải về sư môn phục mệnh, hôm đó cả hai đều lần lượt đi chấp hành.
Danh Sách Chương: