Sáng sớm hôm sau, lại có người gõ cửa. Diệp Huyền ra mở cửa thì thấy có một người đàn ông trung niên đeo kính dẫn theo một tốp thuộc hạ đến.
Ông ấy cười hỏi: “Thầy Ngô có nhà không?”
Diệp Huyền: “Có”, sau đó gọi Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn mấy người đó rồi hỏi: “Các người tìm tôi à?”
Advertisement
Người đàn ông đeo kính nói: “Thầy Ngô, chúng tôi thuộc đoàn khảo sát, tôi họ Viên tên đầy đủ là Viên Khắc Hiếu”.
Ngô Bình chợt nhớ ra mình là giáo viên của học viện nên sẽ phải tiếp nhận kiểm tra, nhưng sao đoàn này đến muộn thế.
Advertisement
Anh nói: “Ra vậy, giờ mọi người cần tôi làm gì?”
Người đó cười lớn nói: “Thật ra rất đơn giản, chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi”.
Ngô Bình: “Được, mời vào nhà”.
Bọn họ vào phòng khách ngồi, Viên Khắc Hiếu ngồi xuống, sau đó đẩy kính rồi lấy số tay ra hỏi: “Thầy Ngô Bình, chúng tôi đã điều tra về thân phận của thầy rồi. Thầy là Long chủ của Thiên Long, đệ tử của Kiều Bộ Tiên, thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, ngoài ra còn có nhiều công ty và xí nghiệp, đầu tư cũng theo quy mô lớn”.
Ông ấy nói tiếp: “Thầy Ngô, nếu lợi ích của quốc gia xung đột với lợi ích của kiếm phái Thục Sơn thì thầy sẽ làm gì?”
Ngô Bình: “Đầu tiên tôi sẽ điều hoà hai bên, khiến lợi ích được trung hoà và thoả mãn yêu cầu của cả hai phía. Nếu không được thì tôi sẽ ưu tiên cho lợi ích của quốc gia”.
Viên Khắc Hiếu gật đầu: “Vậy thầy nghĩ, sau này học viện Võ Đạo sẽ có ảnh hưởng như thế này đến xã hội và quốc gia?”
Ngô Bình: “Linh khí đang hồi phục, tương lai sẽ có rất nhiều người có võ thuật cao cường, số ít còn có lực chiến đấu mạnh. Muốn quản lý quốc gia cho tốt thì cần có một tổ chức đủ mạnh, ví dụ như học viện Võ Đạo, nơi này sẽ tạo ra các nhân tài trù bị cho các tổ chức trên”.
Viên Khắc Hiếu: “Ừm, nếu quốc gia bảo cậu chấp hành nhiệm vụ bí mật, mà nhiệm vụ này cần cậu hi sinh lợi ích và danh dự của cá nhân thì cậu có đồng ý không?”
Ngô Bình hỏi lại: “Có thể nói cho tôi biết nội dung của nhiệm vụ không?”
Viên Khắc Hiếu: “Xin lỗi, chỉ khi nào nhận nhiệm vụ thì cậu mới được biết nội dung. Tôi chỉ có thể gợi ý, nhiệm vụ này rất quan trọng thôi. Nếu cậu có thể hoàn thành thì tương lai chắc chắn sẽ được làm tướng ở một phương”.
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không có hứng thú với nhiệm vụ mập mờ kiểu ấy”.
Gì mà tướng lĩnh một phương, muốn làm được thì phải giữ được mạng sống cái đã. Nhỡ anh nhận phải một nhiệm vụ quá mức nguy hiểm thì biết đi đâu cãi lý với người ta bây giờ?
Viên Khắc Hiếu thở dài nói: “Thế thì tiếc quá, nếu thầy không nhận nhiệm vụ này thì không thể thông qua bài kiểm tra dành cho giáo viên được”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, chức giáo viên này, tôi làm hay không cũng được”.
Viên Khắc Hiếu đứng dậy nói: “Vậy chúng tôi xin phép”.
Ông ấy đi rồi, Diệp Huyền mới cau mày nói: “Trò gì thế không biết, dám uy hiếp tiền bối!”
Ngô Bình: “Kệ họ, tôi cũng đâu quá thiết tha làm giáo viên ở đây đâu”.
Diệp Huyền: “Tiền bối, chúng ta mới đến đã bị đuổi thì chán lắm”.
Ngô Bình: “Nói linh tinh vừa thôi, về luyện công đi”.
Danh Sách Chương: