Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là Động Thiên hơn rồi, ở đó có nhiều linh dược hơn, vả lại trong Động Thiên cũng thích hợp cho việc tu luyện hơn”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Tạm biệt ông chủ xong, Ngô Bình cũng chào Quỷ Tiểu Anh rồi đến Động Thiên duy nhất ở Thanh Châu là Thanh Linh.
Quỷ Tiểu Anh có vẻ lưu luyến, Ngô Bình đã tặng cô ấy hai viên đan dược, chúng có hỗ trợ rất lớn cho tu vi hiện giờ của cô ấy, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ đột phá.
Ngô Bình đi tới lối vào của Động Thiên Thanh Linh, lối vào là một đại điện với một khoảng đất trống ở phía trước, hiện giờ đang có hơn trăm người đứng xếp hàng ở đây, họ đều chờ để vào Động Thiên Thanh Linh.
Ngô Bình cũng xếp hàng, sau đó trò chuyện với tu sĩ ở xung quanh thì mới biết nếu trả tiền thì sẽ không cần xếp hàng mà được vào luôn.
Tiền này là tiền thuê một tháng ở linh địa, nếu chọn cách này thì vừa nhận được nhiều ưu đãi, vừa được phục vụ tốt hơn.
Ngô Bình không muốn xếp hàng nên đồng ý trả tiền.
Một tiếng trong Động Thiên Thanh Linh mất 2800 tiền Tiên, một tháng sẽ là một triệu không trăm linh tám nghìn tiền Tiên, sau khi được triết khấu thì còn một triệu.
Với hầu hết các tu sĩ mà nói thì đây không phải một khoản tiền nhỏ, vì thế không nhiều người chọn cách này.
Trả tiền xong, Ngô Bình đi vào đại điện ngay, anh đi xuyên qua một cánh cửa màu vàng. Sau đó, anh cảm thấy có một luồng sức ép tiến tới, khiến anh thấy rất khó chịu. Duy độ ở Động Thiên Thanh Linh càng cao thì áp lực càng lớn.
Trước mắt Ngô Bình chợt tối đen rồi nhanh chóng bừng sáng lại, anh phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường, có một tốp người đang chỉ dẫn cho mọi người. Vì Ngô Bình đã trả tiền nên được mời sang một hàng khác.
Phía trên của hàng này có một tu sĩ mặc áo xám đang giải thích về quy tắc ở trong Động Thiên Thanh Linh cho mọi người, ai cũng lắng nghe chăm chú, vì nếu phạm quy thì sẽ có kết cục rất thảm.
Tu sĩ kia giảng giải xong thì chắp tay nói với nhóm Ngô Bình: “Được rồi, mọi người giải tán”.
Mọi người tản đi, hầu hết đều đi tới thôn làng trong Động Thiên, ở đó có nhiều người nên tài nguyên sống cũng phong phú. Nhưng cũng có số ít người đi thẳng tới nơi hoang dã để tìm cơ duyên cho mình.
Mục đích Ngô Bình đến đây là để tìm dược liệu, nhưng anh muốn tìm hiểu về nơi này trước, sau đó hành động cũng không muộn. Vì thế, anh đã đi theo mọi người đến một trận nhỏ cách đây vài dặm.
Vì gần lối vào nên có rất nhều người đến đây tu luyện, diện tích của trấn này không lớn nên chỉ có sức chứa hơn 20 nghìn người.
Khách ở trấn luôn trong trạng thái đông nghịt, nhìn cả đống người xếp hàng, Ngô Bình không muốn tham gia nên đi ra chỗ khác. Anh đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ vài hôm để làm quen với hoàn cảnh ở đây.
Không ngờ chờ anh tìm được chỗ trọ rồi thì bên ngoài lại treo một tấm bảng ghi “hết phòng”.
Ngô Bình chán nản, còn tính phải sống cảnh màn trời chiếu đất.
Đúng lúc này, có một người chạy tới rồi cười hỏi: “Công tử, anh đang tìm chỗ trọ à?”
Người này mặc quần áo màu vàng, để đầu đinh, mặt đầy tàn nhang, chân trái còn bị thương nên đi hơi khập khiễng.
Danh Sách Chương: